Chương 151: Sư tôn, trong tay ta có hai khối Thiên Đạo lệnh (2)
"Tông chủ, Đại sư huynh nói có thiên phú hay không không quan trọng!"
"Quan trọng là phải có đầy đủ Mảnh Cảm Ngộ Trù Đạo, trước đó ta đã dung hợp một trăm Mảnh Cảm Ngộ Trù Đạo, bây giờ ta đã đủ trình độ để nấu ra món ăn tứ phẩm."
Lãnh Vô Phong nghe xong thì cười ra tiếng, nói.
"Cái gì!"
Mà sau khi nghe được những lời của Lãnh Vô Phong, tất cả bốn người Lạc Thiên Tuyết, Sở Hồng Sơn, Lạc Thiên Hình và Tất Cương đều thốt lên một tiếng!
Ba người biết Tất Cương cố gắng cả một đời đến bây giờ cũng chỉ có thể nấu ra món ăn thất phẩm có hiệu quả đặc biệt, ngươi dùng ít thời gian đã đạt được thành tựu mà hơn mười năm Tất Cương mới có được?
Bất kể có thiên phú hay không, dùng Mảnh Cảm Ngộ Trù Đạo cứng rắn tạo ra một Trù Tu đỉnh cao?
Mà người này vốn đang là Luyện Đan Sư?
Đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?
Tất Cương khóc rồi!
Cuối cùng bây giờ hắn cũng hiểu được tại sao Diệp Phong phải bảo Lãnh Vô Phong đổi nghề sang làm đầu bếp, không vì lí do gì khác mà mẹ nó, chỉ đơn giản là phá của thôi!
"Không được!"
"Từ hôm nay trở đi, ta phải phục vụ tốt cho cái dạ dày của Diệp Phong, dù ông trời cũng không cản được ta chuẩn bị ba bữa một ngày cho Diệp Phong!"
Lúc này Tất Cương cũng âm thầm hạ quyết tâm!
...
"Tất Cương tiền bối, trước đó ta có nghe Đại tổ lão nói ngươi muốn đến tông môn ta làm đầu bếp, lúc ấy chắc ngươi vẫn chưa nhận Lãnh Vô Phong làm đồ đệ."
"Ta chỉ muốn biết một việc, quyết định này của ngươi có liên quan gì đến tên đệ tử phá của kia của ta không?"
Tạm thời gác lại chuyện của Lãnh Vô Phong, Lạc Thiên Tuyết nhìn Tất Cương, dò hỏi.
???
Nghe thấy thế, Diệp Phong đứng bên cạnh chết lặng, mẹ nó, chuyện này liên quan gì đến ta? Ta còn đang ngủ thì người ta đến đưa bữa sáng cho ta, đầu bếp của tông môn này không phải do ngươi thuê vào sao?
"Chuyện này.."
Cmn!
Mẹ nó, ngươi nói xem nào!
Nhìn thấy Tất Cương ấp úng một lúc lâu không nên lời, Diệp Phong sắp điên hoàn toàn rồi!
Đây là người đang ngủ trong nhà, nồi rơi từ trên trời xuống trong truyền thuyết sao?
Nhìn thấy Tất Cương mãi không nói nên câu, Diệp Phong cảm thấy cả người tê dần. Hắn thật sự không biết đối phương mà, nếu người khác có một xíu quan hệ với hắn, hắn sẽ nhận ra nhưng Tất Cương này chẳng có một xu quan hệ nào với hắn cả!
Thấy Lạc Thiên Tuyết nhìn mình bằng ánh mắt ngập lửa giận, Diệp Phong thật sự sắp điên rồi, hắn thật sự muốn gào lên một tiếng, lão nhận này không có tý quan hệ nào với lão tử!
"Được rồi, tất cả mọi người về trước đi!"
"Diệp Phong, ngươi ở lại!"
Một lúc sau trong đại điện tông môn chỉ còn lại hai người Lạc Thiên Tuyết và Diệp Phong.
"Diệp Phong, ta biết trên người ngươi có rất nhiều bí mật!"
"Chưa kể những thứ mà ngươi lấy ra trước kia mà nói đến Cửu Long Phần Thiên Đỉnh và bảy thanh đao này đã, đây không phải thứ mà Huyền Thiên đại lục nên có."
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi hai chuyện, tên kiếm khách cụt một tay kia có quan hệ gì với ngươi không?"
Lúc này Lạc Thiên Tuyết nghiêm túc nhìn Diệp Phong, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Có!"
Trái lại Diệp Phong cũng không giấu diếm điều gì, tẳng thắn thừa nhận.
"Ngươi tiếp cận ta là có mục đích phải không?"
Lạc Thiên Tuyết không ngờ Diệp Phong thừa nhận sòng phẳng như vậy, dứt khoát mở miệng hỏi tiếp.
"Phải!"
Diệp Phong vẫn trả lời vô cùng sòng phẳng.
"Mục đích gì?"
Lúc này Lạc Thiên Tuyết nhìn Diệp Phong với vẻ mặt nghiêm túc, hỏi tiếp.
"Đây là chuyện thứ ba rồi!"
"Ta không ngại vất vả giúp sư tôn ngươi phát triển tông môn, chẳng lẽ toan tính để ngươi không cho ta ngủ với ngươi, chẳng lẽ toan tính để ngươi không cho ta tắm rửa với ngươi sao?"
"Sư tôn, ngươi nói xem ta có mục đích gì?"
Diệp Phong cười nhìn Lạc Thiên Tuyết, trực tiếp hỏi ngược lại.
"Cút ra ngoài!"
"Sư tôn, bây giờ trong tay ta có hai khối Thiên Đạo lệnh."
"Bảo Tất lão làm ít đồ ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!"
Nhìn Diệp Phong đang gắt gao bắt chẹt mình, Lạc Thiên Tuyết cắn răng nghiến lợi thốt ra.
"Sư tôn, ngươi không muốn biết rốt cuộc ta là ai sao?"
Đi đến nơi ở của Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong dò hỏi một cách khó hiểu.
Trước đó Lạc Thiên Tuyết dò hỏi về tên điên cụt một tay, Diệp Phong vốn tưởng rằng đối phương sẽ hỏi nhiều chuyện hơn nhưng đối phương lại chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản như vậy, điều này khiến Diệp Phong thấy rất khó hiểu.
"Có đôi khi tò mò quá có thể hại chết người!"
Lạc Thiên Tuyết nhìn Diệp Phong như đang nhìn tên ngốc, nói thẳng.
Sự thần bí và cường đại của Diệp Phong vượt xa khỏi tưởng tượng của Lạc Thiên Tuyết, chưa nói đến Hạ giới này, cho dù là Vô Cực Thánh Địa cũng không dám chọc đến kiếm khách cụt một tay kia. Loại tồn tại này, không phải là thứ nàng có thể dây vào.
Lạc Thiên Tuyết hiểu rất rõ đối với sự tồn lại không dây vào nổi, ngươi hoàn toàn không có tư cách hỏi bất kỳ điều gì.
Bất luận Diệp Phong gia nhập vào tông môn của nàng có mục đích gì, cho dù muốn giết nàng thì nàng làm gì được?
"Ngươi thật sự có thể nhịn được sự tò mò sao?"
Nghe nói như thế, Diệp Phong cũng hứng thú, vừa cười vừa nói với Lạc Thiên Tuyết: "Sư tôn, ngươi cũng biết Vô Cực Thánh Địa sao?"
Ừ!
Lạc Thiên Tuyết nghe thấy bốn chữ Vô Cực Thánh Địa thì viểu cảm thay đổi!
Nói đi!
Ngươi nói tiếp đi!
Lạc Thiên Tuyết vốn cho rằng Diệp Phong sẽ tiếp tục nói điều gì đó nhưng không ngờ Diệp Phong lại nằm thẳng lên giường nàng để nghỉ ngơi, điều này khiến nàng cảm thấy khó chịu ngay lập tức.
Sao hắn biết đến Vô Cực Thánh Địa?
Chẳng lẽ hắn biết ta là Thánh nữ của Vô Cực Thánh Địa chuyển kiếp trùng sinh?
Nhưng làm sao mà hắn biết được?
Điên rồi!
Nhìn Diệp Phong nằm trên giường như người không có việc gì, bây giờ lòng Lạc Thiên Tuyết rối loạn như ma, bực bội không dứt!
"Không chịu được!"
Cuối cùng Lạc Thiên Tuyết cũng không kìm nén được sự hiếu kỳ trong lòng, nói với Diệp Phong đang nằm trên giường: "Ta biết Vô Cực Thánh Địa!"
"Ồ!"