Chương 155: Nạp tiền đi, ta còn muốn được bấm thêm lúc nữa
"Diệp Phong, mức chi tiêu ở Thiên Đạo Thành này cao quá, gần một triệu điểm Thiên Đạo mà mới mua chín trăm chín mươi chín khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch đã thừa lại không bao nhiêu!"
Ngay lúc Lý Phi càng nói càng kích động, Lạc Thiên Tuyết cầm thẻ Thiên Đạo còn lại không đến mười vạn quay lại.
"Sư tôn, ngươi chi tiêu xong rồi, vậy những chuyện còn lại cứ giao cho đệ tử."
Nghe thấy lời này của Diệp Phong, trong nháy mắt mặt Lạc Thiên Tuyết trầm xuống, làm sao nàng không biết đệ tử phá của nhà mình lại bắt đầu phung phí chứ!
"Lý Phi, cho ngươi chín trăm chín mươi chín khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này đấy!"
"Ngươi biết nên sử dụng nó thế nào chưa?"
Nghĩ đến việc không chừng sau này hệ thống vẫn tiếp tục khen thưởng Kim Tàm Tinh Diệu Thạch cho hắn nên Diệp Phong cũng không định mang những Kim Tàm Tinh Diệu Thạch mua được này về Huyền Thiên đại lục mà hắn định để Lý Phi mang về giới diện nơi hắn đang ở.
"Diệp ca yên tâm, ta chắc chắn sẽ tận dụng triệu để, đảm bảo sẽ không lãng phí một khối Kim Tàm Tinh Diệu Thạch nào!"
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Phong, Lý Phi cũng kích động nói ra suy nghĩ của mình. Dù Tử Vong Kiếm Ý đã đột phá đến Kiếm Tâm Cảnh thì sao, có nhiều Kim Tàm Tinh Diệu Thạch như vậy, hắn cảm giác có thể quay về chống lại sư tôn và Đại tổ lão, thậm chí có thể không cần tu kiếm!
"Tận dụng triệt để?"
"Lý Phi, có phải ngươi đã quên mất ưu điểm lớn nhất của ta là gì rồi không?"
Ưu điểm?
Phá của?
Phung phí Kim tàm Tinh Diệu Thạch!
Nghĩ đến thói phá của mà Diệp Phong vẫn luôn thực hiện, Lý Phi hơi bất an hỏi: "Diệp ca, vậy ta nên sử dụng những Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này thế nào?"
"Dựng một nhà tranh nhỏ đi!"
Diệp Phong thuận miệng đáp.
Dùng Kim Tàm Tinh Diệu Thạch để dựng nhà tranh?
Nghe thấy lời này của Diệp Phong, cho dù là Lý Phi hay Lạc Thiên Tuyết thì cơ mặt đều run rẩy mất khống chế.
Tên đệ tử phá của này!
Hắn đang muốn nhà tranh được dựng từ Kim tàm Tinh Diệu Thạch trải rộng khắp ngàn bạn hạ giới hay sao!
Khác với Lạc Thiên Tuyết thở hổn hển, Lý Phi ở bên cạnh đang cảm thấy sụp đổ toàn tập!
Nực cười là vừa nãy hắn còn muốn mang những Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này về chống lại sư tôn và Đại tổ lão, me nó, thế này thì chống lại cái rắm!
Nếu bọn họ biết hắn định dùng những Kim Tàm Tinh Diệu Thạch để xây nhà xí thì sẽ đánh chết hắn đấy!
"Diệp ca, ta vừa nghĩ lại rồi, ta không cần những Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này nữa đâu."
Nghĩ đến cả người toàn thịt của mình có lẽ không chịu nổi trận đòn này, Lý Phi cảm thấy không lấy sẽ tốt hơn!
"Không được!"
"Ngươi không những phải lấy mà khi quay về còn phải xây dựng một nhà tranh thật xinh đẹp cho ta!"
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi. Tiếp theo chúng ta nạp thêm tiền trước đã, lát nữa Diệp Ca sẽ dẫn ngươi đi tận hưởng niềm sung sướng do chi tiêu mang lại."
Nói xong, Diệp Phong đi thẳng vào một ngân hàng Thiên Đạo cách đó không xa,
"Tông chủ đại nhân, đệ tử của ngươi phá của như vậy, ngươi mặc kệ không lo sao?"
Nhìn thấy Diệp Phong đi nạp tiền, Lý Phi đặt hy vọng cuối cùng lên người Lạc Thiên Tuyết vẫn luôn xem trò vui ở bên cạnh.
"Lo?"
"Thân phận Đại đệ tử thân truyền của hắn cũng là dùng linh thạch để mua từ ta, ngươi bảo ta lo thế nào đây?"
Sau khi nghe được lời của Lý Phi, Lạc Thiên Tuyết hơi bất lực giải thích.
Thân phận Đại đệ tử thân truyền mà cũng mua được sao?
Một người dám mua!
Một người dám bán!
Hắn phá của, ngươi tham tiền, hai sư đồ các người có thể có lấy một người bình thường một chút được không!
Nghe thấy lời giải thích của Lạc Thiên Tuyết, Lý Phi suy sụp toàn tập!
Mười phút sau,.
Cửa hàng túc đạo Chính Dương.
"Ta thật sự không nằm mơ đấy chứ?"
"Đại lão có thể phi thăng bất cứ lúc nào lại ở đây bóp chân cho ta, hơn nữa thủ pháp này thoải mái quá!"
Nằm trên ghế đung đưa mát xa, lạc Thiên Tuyết nhìn cô gái khoảng từng ba mươi tuổi trước mặt, nàng đang dùng thủ pháp thành thạo ấn chân cho mình, điều này khiến càng cảm thấy tất cả mọi thứ đều quá mơ mộng!
"Đại lão phi thăng!"
"Đây chính là đại lão phi thăng đấy, sự tồn tại khinh khủng mà dù sư tôn hay Đại tổ lão nhìn thấy cũng sợ tè ra quần, bây giờ lại đang bóp chân cho ta, đây là sự sung sướng khi có tiền sao?"
Lý Phi ở bên cạnh cũng đang hưởng thụ loại đãi ngộ này, giây phút này tâm trạng đã kích động không nói nên lời!
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của hai người ở hai bên trái phải, Diệp Phong vừa cười vừa nói: "Những tài nguyên tu luyện trong Thiên Đạo Thành đều chuẩn bị cho những người làm công như bọn họ. Chúng ta có tiền, chúng ta nên có được sự tận hưởng tuyệt vời trong khoảng thời gian có hạn này thay vì đi mua sắm những thứ vô dụng rác rưởi kia!"
Nghe được lời này của Diệp Phong, tay của ba đại lão phi thăng đang bấm chân đột nhiên dừng lại, cơ thịt trên mặt đều giật giật mất khống chế.
Nghe thử xem, đây là những lời mà con người có thể nói ra sao?
Những thứ kia, thậm chí khiến rất nhiều đại lão có thể phi thăng bất cứ lúc nào như bọn hắn đều đỏ mắt vô cùng, mà ngươi gọi những thứ đó là rác rưởi?
Lý Phi và Lạc Thiên Tuyết nghe thấy vậy cũng rơi vào trầm tư.
Không cần biết sau khi ra khỏi đây có hối hận hay không nhưng bây giờ loại hưởng thụ đỉnh cao thế này thì chắc chắn việc điên cuồng mua sắm tài nguyên tu luyện không sánh bằng được!
Một giờ sau.
"Sư tôn, chúng ta đã bấm một giờ rồi, có muốn đi chỗ khác không?"
Lúc này Diệp Phong lên tiếng dò hỏi Lạc Thiên Tuyết.
"Nạp tiền đi, ta đã chăm chỉ tu luyện trong hơn hai mươi năm nay, chưa từng thả lỏng như hiện tại."
"Bây giờ không đi đâu, ta ngủ một giấc đã!"
Nói xong, Lạc Thiên Tuyết nhắm mắt lại với dáng vẻ cực kỳ thả lỏng.
"Diệp ca, nạp tiền cho ta với. Ngươi yên tâm, lúc quay về cho dù bị đánh chết ta cũng sẽ dựng cái nhà tranh kia lên!"
Lý Phi bên cạnh cũng đỏ mắt chờ mong, mở miệng nói với Diệp Phong.
"Chúng ta còn muốn nạp thêm tiền, các ngươi thu dọn đồ đạ làm gì?"