Chương 217: Diệp thiếu, đây không phải là loại rượu lần trước chúng ta dùng để ngâm chân sao?
“Không phải, chúng ta chính là tu sĩ, dùng linh lực bao phủ rượu ngon trên mặt đất rồi rót vào bầu rượu không phải được rồi sao?”
Thấy thấy cảnh này, Diệp Phong thực sự chấn động, nhưng vẫn là không nhịn được phàn nàn.
“Ta phải sử dụng cách này để luôn nhắc nhở ta rằng những loại rượu này khó kiếm được như thế nào!”
Nghe được lời này của Tửu Hoà Thượng, Diệp Phong trực tiếp lại lấy ra 30 bình Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch từ trong không gian hệ thống bỏ trên bàn.
“Uống đi!”
Bùm!
Nghe được lời này, nhìn 30 bình Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch mới tinh trên bàn, Tửu Hoà Thượng dùng một chân đá bay bầu rượu trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó, cái gì mà khó kiếm hay không!”
Trong lúc uống rượu nói chuyện phiếm, Diệp Phong thế mới biết Tửu Hoà Thượng trước mắt đã làm việc ở Thiên Đạo Thành gần trăm năm, mặc dù dùng điểm kiếm được mua một ít đồ vật chính mình cần ở Thiên Đạo, nhưng hắn thật sự đã làm đủ rồi.
Hơn nữa ngày thường nương công việc nhìn thấy rất nhiều thứ tốt ở Thiên Đạo Thành, loại cảm giác chỉ có thấy nhìn mà lại mua không nổi khiến hắn hỏng mất.
Kết quả hai năm trước, hắn vô tình được đến một khối Thiên Đạo Lệnh, lúc này mới nghĩ muốn bán đi, tuyệt đối không thể để chính mình chịu tội kia nữa!
“Diệp thiếu, loại rượu Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch vạn niên đại ở Thiên Đạo Thành đều xem như thứ cực phẩm, sao ngươi lại có nhiều như vậy?”
Tửu Hoà Thượng lúc này cũng tò mò nhìn Diệp Phong hỏi.
“Phá của bại ra tới a!”
Nghe Diệp Phong đúng lý hợp tình trả lời như vậy, Tửu Hoà Thượng đều muốn phát điên!
Mẹ nó còn phá của bại ra tới!
Ta là Tửu Hoà Thượng, không phải xuẩn hòa thượng, có thể tôn trọng chỉ số thông minh của ta một chút được không!
“Diệp thiếu, hoá ra ngươi ở đây a!”
“Ta vừa phát hiện ra một chuyện rất thú vị, chính là ở……”
Sau khi Phệ Huyết Đường Lang đẩy cửa phòng đi vào, ngửi được hương rượu quen thuộc, trực tiếp nhìn về phía Diệp Phong hưng phấn nói: “Diệp thiếu, đây không phải là loại rượu lần trước chúng ta dùng để ngâm chân sao?”
Ngâm chân?
Lấy Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch vạn năm niên đại ngâm chân, ngươi có chắc là không mời hắn đến đây để cố ý trang bức?
Nghe được lời này của Phệ Huyết Đường Lang, Tửu Hoà Thượng tỏ vẻ ta vô cùng nghi ngờ các ngươi!
Một lát sau.
Bại gia tử!
Các ngươi mẹ nó đều là bại gia tử!
Các ngươi phá của như vậy sẽ không sợ có một ngày bị người khác đánh chết sao!
Nhìn thấy một người một yêu lấy Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch ngâm chân một, Tửu Hoà Thượng có cảm giác hành vi phá của phát rồ của Diệp Phong đã trở thành bóng ma tâm lý của hắn!
“Mẹ nó, ta nhất định là đã điên rồi!”
“Người ta đã để lại cho ta 30 bình Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch, nhưng ta hiện tại lại muốn giữ lại nước rửa chân của bọn họ!”
Trong phòng khách trống rỗng, nhìn Diệp Phong cùng Phệ Huyết Đường Lang lưu lại hai cái chậu rượu rửa chân, trong mắt Tửu Hoà Thượng tràn đầy kịch liệt giãy dụa!
“Chủ nhân, tên đầu trọc vừa rồi là ai?”
“Cũng là người ngươi chuẩn bị mang về tông môn sao?”
Sau khi rời khỏi đi tửu lầu, Phệ Huyết Đường Lang tò mò hỏi thăm.
“Một người qua đường có thể cho ta một số đồ vật mà thôi!”
“Nếu ta muốn mang hắn trở lại tông môn, sao có thể ngay cả tên của hắn cũng không biết, ngươi có thể hiểu hắn chính là một người qua đường Giáp!”
Nghe Phệ Huyết Đường Lang dò hỏi, Diệp Phong cũng cười giải thích.
Người qua đường Giáp?
Như vậy cũng không hiểu được a!
Tuy rằng nó càng thêm mộng bức, nhưng vì chứng minh chính mình không phải một con đại yêu có nhan sắc ngốc nghếch, Phệ Huyết Đường Lang thức thời không hề tiếp tục đề tài này.
“Đúng rồi, ngươi vừa rồi mới nói phát hiện chuyện thú vị gì?”
Nghĩ đến những lời vừa rồi Phệ Huyết Đường Lang còn chưa nói xong, Diệp Phong cũng tràn đầy tò mò dò hỏi.
“Không có gì, chỉ là gặp một gia hoả kiêu ngạo, tên kia tự xưng là đệ nhất bại gia tử Tử Trúc Thành, nghe nói là nhi tử của thành chủ.”
“Nhưng thật ra tên kia rất được mọi người trong thành thích, chỉ là lão cha hắn một ngày đánh hắn vài lần.”
Nói đến đây, Phệ Huyết Đường Lang bỗng nhiên cười nói: “Chủ nhân, muốn mang gia hỏa này về tông môn không?”
“Không mang theo!”
“Nếu như gia hỏa này đã có tiềm chất phá của, vậy đưa tới tông môn còn có ý tứ gì nữa, như vậy sẽ khiến ta có cảm thấy không có thành tựu.”
Nghe được lý do mà Diệp Phong đưa ra, Phệ Huyết Đường Lang trong lúc nhất thời thế nhưng không còn lời gì để nói!
“Đi, mang ta đi nhìn đệ nhất bại gia Tử Trúc Thành phá của như thế nào!”
“Nếu còn có thể, ta sẽ làm hắn đi con đường chính đạo.”
???
Nghe thế, sắc mặt Phệ Huyết Đường Lang đột nhiên thay đổi, kinh hãi nói: “Người không bại gia ngươi dẫn lên con đường phá của, người thích phá của thì ngươi lại muốn cho nhân gia không hề phá của, không hổ là chủ nhân, thật mẹ nó sẽ biết chơi!”
“Chủ nhân, ngươi chuẩn bị làm hắn hoàn lương như thế nào?”
Trên đường, Phệ Huyết Đường Lang vô cùng tò mò dò hỏi.
“Dùng phương thức thô bạo trực tiếp nhất cho hắn biết cái gì mới là chân chính là phá của!”
Nghe Diệp Phong nói lời này, Phệ Huyết Đường Lang ngược lại càng cảm thấy hưng phấn, lấy phá của đánh bại phá của, trừ bỏ chủ nhân, liền hỏi còn có ai!
Một lát sau.
“Vương thiếu hôm nay lại ra tới phá của, ngươi có muốn đến cửa hàng của ta xem!”
“Vương thiếu, nói đến phá của thì phải là ngươi, ngươi có muốn đến cửa hàng của ta xem!”
……
Nghe thấy nhiều chủ cửa hàng trên đường nhiệt tình tiếp đón một thanh niên ăn mặc giàu sang đẹp đẽ, Diệp Phong thất vọng lắc đầu, kẻ ngốc này thật sự chính là một tên coi tiền như rác sao?
“Ngươi là ai?”
Nhìn thấy thanh niên xa lạ ngăn cản đường mình đi, Vương Thần nhíu mày lên tiếng hỏi.
“Nghe nói ngươi là đệ nhất bại gia Tử Trúc Thành!”
“Vừa lúc, ta cũng là một bại gia tử, hôm nay tương ngộ đó là duyên, cho nên ta muốn cùng ngươi luận bàn một chút phá của chi đạo.”
Nghe Vương Thần hỏi chuyện, Diệp Phong cũng cười nói ra mục đích ngăn lại đối phương.