Chương 221: Chương 221: Phệ Huyết Đường Lang đề nghị phá của (2)
"Đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi, nếu như người không cố gắng phá của thì sau này khi phi thăng lên thượng giới, không chắc chủ nhân sẽ đổi cho ngươi loại vũ khí tốt hơn đâu!"
Nói xong, Phệ Huyết Đường Lang trực tiếp đi qua một bên, những gì nên nói thì hắn đều nói hết rồi, còn có thể ngộ ra hay không thì phải xem chính bản thân Bạch Thiên Hồng.
Mấy phút sau.
Trương Đông Phong và Triệu Đình lại đi tới đứng ở cổng, mặc cho gió thổi vào trong mặt của bọn họ.
"Trường cung có khí linh!"
"Thậm chí khí linh này còn dẫn Thiên Đạo kiếp vân ra!"
"Nhưng mà một trường cung kinh khủng như vậy lại bị Bạch lão đó đem đi phơi khô quần lót, Trương Quốc Sư, ngươi còn chịu nổi sao?"
Lúc này, Triệu Đình cười khổ quay qua nhìn Trương Đông Phong bên cạnh mình, hỏi.
"Phá của đến mức này, ta hoàn toàn phục!"
"Ta đỡ được hay không không quan trọng, bây giờ ta đang lo lắng cho hoàng thành, không biết khi Tử Tiễn Chiến Thần nhìn thấy cảnh này thì có thể đứng vững hay không!"
Nói đến đây, Trương Đông Phong bỗng nhìn về phía Diệp Phong đang ngủ say trong một góc, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, thầm nghĩ trong lòng: "Có thể những người khác không có chú ý tới nhưng ta lại thấy được, chỉ liếc có một cái thì diệt Thiên Đạo kiếp vân, rốt cuộc ngươi là đại khủng bố phương nào!"
Sáng sớm ngày thứ hai!
Quá biết ngủ!
Nhìn thấy Diệp Phong vặn eo bẻ cổ, rốt cục cũng tỉnh ngủ, cho dù là Trương Đông Phong, Triệu Đình hay là Bạch Thiên Hồng và Phệ Huyết Đường Lang đều phục sát đất khả năng ngủ của Diệp Phong!
"Ngọa tào!"
"Đó là đồ chơi gì, móc phơi đồ lót kiểu dị giới?"
Khi Diệp Phong nhìn thấy Tinh Thần Diệt Hồn Cung đang cắm trên vách tường và quần lót ướt được treo trên nó thì hắn cũng sợ ngây người!
"Bạch lão, ngươi cũng giỏi!"
"Ta không ngờ được là Tinh Thần Diệt Hồn Cung còn có tác dụng như thế này, ngươi tìm ra phương pháp sử dụng Tinh Thần Diệt Hồn Cung chính xác, ngươi yên tâm, đến thượng giới thì ta sẽ chuẩn bị cho một cái khác tốt hơn!"
Sau khi hết khiếp sợ, Diệp Phong cực kỳ tán thành thao tác này của Bạch Thiên Hồng.
"Diệp thiếu, ngươi xem thao tác này của ta như thế nào?"
Thấy Diệp Phong tán thành hành vi phá của này như thế, rốt cục Trương Đông Phong nhịn không được, phóng ra một tia linh lực bảo vệ cổ, sau đó lấy trường công mà mình thích nhất làm trâm búi tóc!
"Trương Quốc Sư, ngươi đang làm gì?"
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong cũng ngạc nhiên hỏi thăm.
"Già, làm như vậy có thể giảm bớt đau nhức ở cổ một chút."
Trương Đông Phong cực kỳ không biết xấu hổ nói bậy.
Nghe Trương Đông Phong giải thích, Diệp Phong hai mắt tỏa sáng, cười to nói: "Không ngờ được là Trương Quốc Sư cũng là người trong đồng đạo, mau tới, ta có rượu, mau kể ra câu chuyện của ngươi!"
Rượu!
Nghe nói tới rượu, Trương Đông Phong cũng mắt nhóe lửa, hắn cũng là một người thích uống rượu, quan trọng nhất chính là rượu mà cái tên phá của không có nhân tính Diệp Phong này lấy ra sẽ là rượu bình thường sao?
"Thái tử điện hạ, ta không muốn tiếp tục suy nghĩ với ngươi nữa."
Thấy Triệu Đình đang đứng chết trân tại chỗ, Trương Đông Phong trực tiếp gia nhập vào đại bộ đội phá của, thậm chí trước khi đi còn đá bay trường cung mà bình thường hắn rất giữ gìn ở trên cổ đi!
"Ăn, Tam Diệp Vô Hoa Quả bao no!"
"Uống, Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch bao no!"
Nhìn ba người một yêu ăn uống thả cửa ở đối diện, Triệu Đình sắp khóc, hắn là Đại Thái tử Xích Dương Vương Quốc, sao bây giờ hắn cảm thấy mình ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng!
Làm sao bây giờ?
Ta cũng rất muốn gia nhập vào bọn họ!
Nhưng ta không biết cách phá của, phải làm sao mới tính là phá của!
Gấp!
Lúc này Triệu Đình gấp thật, hắn biết Trương Đông Phong là một người mê rượu, nhìn gương mặt hưởng thụ khi uống xông một ly đó của đối phương, không cần nghĩ cũng biết được rượu đó tuyệt đối là rượu ngon tuyệt thế mà cả một đời này bọn họ cũng không thể uống được, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì đó là thứ mà Diệp Phong lấy ra!
"Ta là một kiếm khách, thứ trân quý nhất trên người ta chính là bội kiếm làm bạn với ta nhiều năm, nhưng mà bội kiếm này ta phải làm sao mới có thể xem như là phá của đây?"
Lúc này, Triệu Đình cố gắng cho mình bình tĩnh trở lại, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ rối rắm vì không biết phải làm như thế nào mới có thể phá của!
Đan dược, vô dụng!
Linh thảo, vô dụng!
Linh quáng, vô dụng!
Thịt của yêu thú thất phẩm?
Khi Triệu Đình nhìn thấy thịt yêu thú trong không gian giới chỉ của mình, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía bội kiếm của mình.
Xì xì thử!
Tiếng vang xèo xèo do mỡ của thịt bị nướng vang lên, mùi thịt nướng thơm ngát cũng theo đó mà tỏa ra khắp căn phòng trong phi hành Linh khí, mặc dù không lâu sau thì nó đã tản ra mất từ nóc phòng đã bị vỡ một lỗ nhưng vẫn bị ba người một yêu đang uống rượu ngửi thấy.
"Diệp thiếu, có rượu sao có thể không có thịt chứ!"
Khi Triệu Đình xoay người lại, lúc này ba người một yêu mới nhìn thấy Triệu Đình phóng thích Hỏa linh lực làm nóng thân trường kiếm, thông qua làm nóng thân kiếm nướng chín thịt yêu thú đã được cắt thành miếng mỏng.
"Thiên tài!"
"Thái tử điện hạ, ngươi chính là thiên tài của giới phá của!"
"Vừa khéo ta hơi thèm thịt, mau tới, chúng ta ăn thịt uống rượu, nói ra chuyện xưa của các ngươi!"
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong kinh hãi, hắn không ngờ được là hai người Trương Quốc Sư với Triệu Đình lại có thiên phú phá của mạnh mẽ như thế.
"Đây là lực lượng của phá của sao?"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đầu Trương Đông Phong ầm vang, bởi vì hắn nhận thức được một chuyện cực kỳ khủng bố!
Diệp Phong không có yêu cầu bọn họ làm cái gì, nhưng bọn họ lại không tự chủ được chủ động phá của, thậm chí không tiếc làm bẩn Linh khí mà mình quý trọng, loại thay đổi một cách vô tri vô giác này khiến cho trong lòng của hắn sợ hãi!
"Quá thoải mái!"
Nhìn rượu ngon và Tam Diệp Vô Hoa Quả trước mắt, Trương Đông Phong chỉ hận mình không thể phá của mãnh liệt hơn một chút nữa!