Chương 225: Ta muốn đi thăm con gái bọn họ dựa vào cái gì mà không cho ta đi
Đúng lúc này, một khe hở không gian bỗng nhiên xuất hiện ở cách đó không xa, mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn.
"Má ơi!"
"Các ngươi đã làm gì hắn?"
Khi Diệp Phong từ vết nứt không gian đi ra, nhìn thấy Bá Đao Chiến Thần biến thành đầu heo thì chấn kinh mà đưa mắt nhìn về phía đám người, hỏi thăm.
Kiếm Cẩu giận dữ, mọi người cầm đỉnh đến tương trợ!
Hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, Diệp Phong cũng lúng túng nở nụ cười, hắn không ngờ được là lại gây ra chuyện xấu hổ như vậy!
"Rượu này. . . Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch!"
"Đan dược này. . . là thần đan có thể giải say Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch!"
Nhìn Diệp Phong đền bù cho mình mười ấm Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch với Thần cấp Giải Tửu Đan, Bá Đao Chiến Thần cắn răng quay qua nhìn Diệp Phong, vẻ mặt thành thật hỏi: "Hình như lúc nãy bọn họ còn chưa đánh đã, nếu bị bọn họ đánh một trận nữa thì liệu ta có được cho mười ấm nữa hay không?"
"Bá Đao Chiến Thần, biết được thân phận của ngươi, ngươi cảm thấy bọn họ còn có thể hạ thủ được sao?"
"Hơn nữa tông môn của chúng ta là tông môn đứng đắn, chỉ vì người muốn có được mười bầu rượu nữa mà chúng ta lại đem ngươi đánh cho một trận nữa thì chúng ta còn là người hay sao?"
Nghe đến đây, Bá Đao Chiến Thần cảm động sắp khóc, tràn đầy mong đợi nhìn Diệp Phong hỏi: "Diệp thiếu, rượu đó..."
Không đợi Bá Đao Chiến Thần nói xong, Diệp Phong trực tiếp ngắt lời: "Rượu chắc chắn không thể cho ngươi nữa, người chỉ bị thương ngoài da nhiều đó thì chỉ đáng mười ấm thôi."
Khóc!
Bá Đao Chiến Thần nghe nói như thế thì muốn chết luôn, nếu có thêm một cơ hội nữa thì tuyệt đối hắn sẽ hô to với mọi người rằng, mau tới đi, hãy thỏa thích chà đạp ta đi, giữ lại một hơi thở là được!
"Diệp Phong, ngươi về đây có phải là còn có chuyện khác hay không?"
Lúc này, Lạc Thiên Tuyết quay qua nhìn Diệp Phong, trực tiếp hỏi thăm, nàng hiểu rõ Diệp Phong, lần này bỗng nhiên trở về thì tuyệt đối không có chuyện tốt.
"Sư tôn, vẫn là ngươi hiểu đệ tử!"
Nói xong, Diệp Phong liên tục lấy Không Gian Truyền Tống Môn từ không gian hệ thống ra ngoài.
"Không phải là cái tên phá của này sẽ lãng phí sạch đống Không Gian Truyền Tống Môn quý giá này đó chứ!"
Nhìn Không Gian Truyền Tống Môn kiểu mini chồng chất thành núi trước mặt mình, Bá Đao Chiến Thần luống cuống, bởi vì hắn nhớ tới những lời mà Lạc Thiên Tuyết nói trước đó.
"Chỗ này có hơn chín ngàn chín trăm cái Không Gian Truyền Tống Môn, nhỏ máu kích hoạt thì có thể đi đến bất kỳ một chỗ nào đã từng đi đến, thậm chí có thể lấy một vật làm địa điểm, mọi người phải lãng phí hết trong thời gian ngắn nhất cho ta, nhưng phải nhớ kỹ, phải giữ lại một cái trên người mình, nếu không khi người dùng hết Không Gian Truyền Tống Môn trong tay thì không truyền tống về được nữa, chỉ có thể bay về."
"Còn nữa, không ai được cất riêng."
Nói xong, Diệp Phong kích hoạt một cái Không Gian Truyền Tống Môn, sau đó biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Hơn chín ngàn chín trăm cái?
Vài vạn năm qua, ngoại trừ sự cố gắng của mình thì Xích Dương Vương Quốc còn phải dùng vô số tài nguyên tu luyện để đổi từ trong tay của người khác, nhưng cho đến bây giờ cũng mới có hơn một vạn cái, ngươi lại muốn lãng phí gần một vạn cái trong một ngày?
"Lạc Tông chủ!"
"Đệ tử tông môn ngươi phá của đến phát rồ như thế mà ngươi không quản sao?"
Mặc dù những Không Gian Truyền Tống Môn này chả có liên quan gì tới hắn nhưng nghĩ tới chuyện nhiều Không Gian Truyền Tống Môn bị lãng phí như vậy, Bá Đao Chiến Thần cũng cảm thấy đau lòng!
"Lời này ta cũng đã nghe không biết bao nhiêu lần, Bá Đao Chiến Thần, nếu như ta có thể quản thì ngươi cho rằng ta không muốn quản sao?"
"Thật sự là hắn cho quá..."
Đang muốn giải thích, Lạc Thiên Tuyết bỗng nghĩ tới điều gì, quay qua nhìn Bá Đao Chiến Thần, hỏi ngược lại: "Bá Đao Chiến Thần, vậy ta muốn hỏi ngươi một câu, nếu như ngươi là sư tôn của hắn mà hắn lại đưa cho người một ngàn bầu rượu ngon thì ngươi sẽ quản hắn không?"
"Đương nhiên ta sẽ..."
Nói đến đây, Bá Đao Chiến Thần bỗng phản ứng lại, trên môi nở một nụ cười khổ, lên tiếng hỏi: "Lạc Tông chủ, nhiều Không Gian Truyền Tống Môn như vậy, có cần ta hỗ trợ hay không?"
Hoàng thành Xích Dương Vương Quốc, phủ đệ của Cuồng Lôi Chiến Thần.
Hả?
Cuồng Lôi Chiến Thần đang lau Song Lôi Chuy, nhìn thấy vết nứt không gian đột nhiên xuất hiện bên cạnh thì lập tức cầm Song Lôi Chùy lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía vết nứt không gian, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
"Lão Lôi, chớ khẩn trương, là ta!"
Khi tiếng cười to của Bá Đao Chiến Thần từ trong vết nứt không gian vọng ra, Cuồng Lôi Chiến Thần choáng váng.
Hắn biết Bá Đao Chiến Thần đi bảo vệ Thái tử, hơn nữa còn đem theo hai cái Không Gian Truyền Tống Môn, trước đó dùng hết một cái, sao bây giờ lại dùng một cái nữa để trở về đây, làm như vậy không phải là đang phá của hay sao?
"Ngọa tào!"
"Lão Đao, mẹ nó, sao ngươi lại biến thành như thế này, ai đã đánh ngươi?"
Nhìn thấy Bá Đao Chiến Thần đầu sưng to như đầu heo đi ra, Cuồng Lôi Chiến Thần cực kỳ chấn kinh.
"Ai đánh không quan trọng!"
"Quan trọng chính là bọn họ đánh quá nhẹ, ta chỉ hận bọn họ không thể đánh ta một lần nữa!"
Nói xong, Bá Đao Chiến Thần lại nhỏ máu kích hoạt một cái Không Gian Truyền Tống Môn khác, biến mất ngay trước mắt Cuồng Lôi Chiến Thần.
"Lại một cái Không Gian Truyền Tống Môn, sao hắn lại có ba cái?"
Nhìn Bá Đao Chiến Thần rời đi, Cuồng Lôi Chiến Thần choáng váng.
"Ha ha ha!"
"Lão Lôi, ta lại trở về, có kinh hỉ hay không, có bất ngờ hay không!"
"Nhưng mà ta còn phải đi, bái bai!"
"Ai, không ngờ chứ hả, lại là ta, ta lại trở về rồi!"
"Ai, ta đi tiếp đây, ta thích chơi như vậy!"
...
"Lão Lôi, đã năm giây rồi chúng ta không có gặp nhau, có nhớ ta..."
Khi Bá Đao Chiến Thần trở về lần thứ hai mươi, không đợi hắn nói dứt lời thì lão Lôi nổi giận vung Song Lôi Chùy lên đánh thẳng tới Bá Đao Chiến Thần, cũng lớn tiếng mắng: "Mẹ nó, ngươi phá của vừa thôi chứ, đây là Không Gian Truyền Tống Môn, chỉ một lát như vậy thôi mà ngươi đã lãng phí bốn mươi cái, mẹ nó, ta đập chết ngươi, đồ phá của!"