Chương 271: Ngươi có thể nói ta là ngu ngốc, nhưng không thể nói ta xấu
Đối phương lớn lối như thế, đương nhiên Diệp Phong cũng không chút khách khí đáp lại.
"Ngươi dám mắng ta!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, sắc mặt Tô Cửu trở nên khó coi trong nháy mắt.
"Ai mắng ngươi?"
"Ta chỉ trình bày sự thật!"
"Nếu như một người có dáng dấp cực kỳ đẹp trai, người khác nói hắn xấu thì chắc chắn hắn sẽ không tức giận, bởi vì hắn biết đó là do người đó đang ghen tị với hắn!"
"Nhưng nếu như một người có dáng dấp cực kỳ xấu, người khác nói hắn xấu thì hắn sẽ cực kỳ tức giận, bởi vì đó là sự thật!"
Má!
Nghe đến đây, Tô Cửu tâm tính nổ, đúng là vẻ ngoài của hắn có chút xấu, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai dùng phương thức như vậy để đả kích hắn, mẹ nó, này khác gì giết người tru tâm!
“Ngươi xem ngươi đi, lại tức giận!"
"Điều này nói rõ cái gì, chứng tỏ là ngươi biết rất rõ về dáng vẻ của mình!"
Nhìn thấy Tô Cửu vì phẫn nộ mà nắm chặt song quyền, Diệp Phong Không hề khách sáo bổ sung thêm một đao nữa!
"Tống lão, đừng có quan tâm đến Tào Lượng đó, giết chết tên vương bát đản này cho ta trước!"
Mặc dù đang sắp bộc phát nhưng Tô Cửu không có mất lý trí, dưới tình huống không phát hiện được thực lực cụ thể của Diệp Phong, hắn suy đoán thực lực của đối phương tuyệt đối cao hơn mình.
Tào Lượng cũng ở đây?
Nghe Tô Cửu nói như vậy, Diệp Phong cũng giật mình.
Bành!
Một cước ẩn chứa linh lực đạp Tô Cửu bay vào trong phòng khách, Diệp Phong cũng đi vào theo, đối với Tô Cửu chỉ có tu vi Tử Phủ Cảnh Bát Trọng, Diệp Phong hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Thiên tài Tiềm Long Bảng thì đã sao, đó chỉ đại biểu hắn có tiềm lực to lớn, mà tiềm lực thì không thể nào đền bù được chênh lệch thực lực!
"Diệp thiếu?"
"Diệp thiếu cẩn thận, lão nhân này là một cường giả Độ Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, lại vượt qua bảy đạo Thiên Đạo lôi kiếp!"
Nhìn thấy Diệp Phong đi tới, Tào Lượng đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
"Hủy Diệt Thần Mâu!"
Nghe Tào Lượng nhắc nhở, Diệp Phong trực tiếp vận dụng Hủy Diệt Thần Mâu.
Khi lão giả trực tiếp biến mất trước mặt Tào Lượng và Tô Cửu, hai người ngẩn ra ngay tại chỗ!
"Ngọa tào!"
"Mẹ nó ta sắp sợ tè ra quần, chẳng trách lúc trước Nham lão e ngại Diệp thiếu như vậy, mẹ nó, một ánh mắt hủy thiên diệt địa!"
Chú ý tới ánh mắt Diệp Phong thay đổi, Tào Lượng sợ hãi không thôi!
Thậm chí cực kỳ may mắn lúc ấy Diệp Phong dùng tiền mua xếp hạng của hắn, nếu như tỉ thí thì ngay cả một ánh mắt hắn cũng không thể đỡ nổi!
"Xong đời!"
"Lần này đá trúng thiết bản thật, một ánh mắt là diệt được Tống lão, kẻ địch khủng bố như thế, cho dù là Cực Quang Tông sau lưng ta cũng không dám trêu chọc!"
"Bây giờ ta nên làm gì?"
"Có lẽ nào hắn sẽ vì ta xấu mà tha cho ta một mạng hay không?"
Vừa từ dưới đất đứng lên, Tô Cửu thấy cảnh này thì sợ đến xụi lơ dưới đất, đầu óc cũng nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể tránh thoát được một kiếp này!
"Diệp thiếu!"
"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Lấy lại bình tĩnh sau cơn sợ hãi, Tào Lượng quay qua nhìn Diệp Phong, hỏi thăm.
"Ta thông qua phương thức đặc thù biết được nơi này có một thiên tài trên Tiềm Long Bảng, cho nên định tới gặp đối phương."
"Ai mà ngờ được chính là một đồ ngu ngốc như vậy!"
Nói đến đây, Diệp Phong chỉ vào Tô Cửu ngồi dưới đất hỏi: "Tào Lượng, tên ngu ngốc này là ai, tại sao hắn lại muốn giết ngươi?"
"Cái này. . . Diệp thiếu, cái tên ngu ngốc này là Tô Cửu, xếp hạng thứ tám mươi chín trên Tiềm Long Bảng, không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể hắn chính là người mà ngươi muốn gặp."
Nghe Diệp Phong hỏi, Tào Lượng cũng dở khóc dở cười giải thích.
"Thứ đồ gì?"
"Xấu như vậy mà cũng là thiên tài trên Tiềm Long Bảng?"
Diệp Phong nghe Tào Lượng nói như vậy thì như không thể tin vào đôi tai của mình!
"Đủ rồi!"
"Sĩ khả sát bất khả nhục!"
"Ngươi có thể mắng ta là ngu ngốc, nhưng không thể mắng ta xấu!"
Vẫn luôn lo lắng đề phòng, Tô Cửu nghe đến chữ xấu thì không nhịn được nữa!
Keng!
Ngay lúc Tô Cửu phát tiết lửa giận trong lòng, Diệp Phong tiện tay ném một cái không gian giới chỉ đến trước mặt hắn.
"Trong không gian giới chỉ này có một tỷ miếng cực phẩm Linh Tinh, chỉ cần ngươi thừa nhận mình xấu, cực phẩm Linh Tinh bên trong sẽ là của ngươi!"
Diệp Phong thần sắc bình thản nhìn Tô Cửu, lên tiếng nói.
"Bao. . . Bao nhiêu?"
"Một tỷ cực phẩm Linh Tinh?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Tô Cửu không dám tin vội vàng cầm lấy không gian giới chỉ trước người mình kiểm tra lại.
"Thật, toàn bộ đều là cực phẩm Linh Tinh!"
"Diệp thiếu, ta xấu!"
"Ta không chỉ xấu mà còn cực kỳ xấu!"
Nhìn thấy cực phẩm Linh Tinh chồng chất thành núi ở bên trong không gian giới chỉ, Tô Cửu không chút do dự mà từ bỏ tôn nghiêm của mình!
"Ăn cướp!"
Ngay lúc Tô Cửu hưng phấn không thôi, giọng nói của Diệp Phong vang lên lần nữa, một thanh trường kiếm lạnh lẽo cũng gác lên trên cổ của hắn.
Mẹ nó!
Thấy cảnh này, Tào Lượng bên cạnh cũng bị một loạt thao tác của Diệp Phong làm cho cạn lời!
"Chỉ thừa nhận mình xấu thôi mà muốn lấy một tỷ cực phẩm Linh Tinh của ông đây, ngươi ảo tưởng hả!"
Cầm lại không gian giới chỉ, Diệp Phong lập tức đưa lại cho hệ thống, dù sao số lượng này đã vượt xa phạm vi phá của hợp lý, nếu không lấy về thì chỉ có trời mới biết hệ thống sẽ trừ bao nhiêu điểm phá sản của hắn!
"Diệp thiếu!"
"Từ khi nào mà thực lực của ngươi đã đột phá đến Tử Phủ Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong rồi?"
"Hai ngày trước ngươi mua xếp hạng của ta thì mới Tử Phủ Cảnh Nhất Trọng!"
Nghe Nham lão trong cơ thể nhắc nhở, Tào Lượng trưng ra vẻ mặt khó mà tin được nhìn Diệp Phong, lên tiếng kinh hô.
"Sau khi mua xếp hạng của ngươi xong, ta trở lại chỗ ở thì trực tiếp đột đột đột, trực tiếp đột phá đến Tử Phủ Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!"
"Đây chỉ là thao tác bình thường của ta, không cần ngạc nhiên."
Nhìn thấy Tào Lượng tràn đầy khiếp sợ, Diệp Phong cười giải thích.