Chương 275: Già rồi, thật biết cách chơi
Bá Đao Chiến Thần và Lôi Côn Chiến Thần nghe xong cũng gật đầu tán thành, bọn họ cảm thấy mình tu luyện còn không có chăm chỉ như Diệp Phong phá của.
Một bên khác!
Thiên Họa Lâu!
"Lão Trần, chuyện gì xảy ra?"
Sốt ruột chạy từ thành trấn khác tới, Chu Khải đi vào thư phòng, nhìn Trần Hải hai mắt vô thần thì ân cần hỏi thăm.
"Hết rồi!"
"Lão Chu, cây Phệ Linh Bút do Cửu Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc chế tạo của ta xong rồi!"
Nhìn thấy Chu Khải đến, Trần Hải như tìm được đối tượng tâm sự, sắc mặt vô cùng bi thống nói.
Hả?
Nghe nói như thế, Chu Khải sững sờ tại chỗ, hắn biết cây Phệ Linh Bút đó là cái mạng của lão hữu này của mình.
"Sao lại xong?"
Tỉnh táo lại, Chu Khải tò mò gặn hỏi.
"Đốt!"
"Ta lỡ tay đốt!"
Trần Hải sụp đổ nói ra nguyên nhân!
"Ha ha ha!"
"Mẹ nó, ngươi lại đốt!"
"Lão Trần, ngươi trâu, có Phệ Linh Bút mà không giữ lại còn lỡ tay đốt?"
"Bây giờ thì ngon rồi, sau này ngươi không thể cầm cây Phệ Linh Bút đó trang bức trước mặt ta nữa!"
Biết được nguyên nhân, Chu Khải đầu tiên là sững sờ, sau đó thì không nhịn được phá lên cười, trong mắt tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Nhưng cây Phệ Linh Bút đó ta định đưa cho ngươi, ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy!"
Nhìn thấy Chu Khải cười trên nỗi đau của người khác, Trần Hải như đã đoán trước được, sắc mặt bình thản nhìn đối phương, nói tiếp.
"Mẹ!"
"Lão Trần, ngươi cố ý nói như vậy muốn để cho ta khó chịu đúng không!"
Nghe nói như thế, Chu Khải điên rồi, lúc đầu không có liên quan gì với hắn, nhưng bây giờ lại làm cho hắn khó chịu!
Mấy phút sau.
Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc chế tạo Phệ Linh Bút!
Ròng rã chín ngàn chín trăm chín mười bảy cây Phệ Linh Bút chỉ dùng để vẽ gà con!
Nhìn gà con được Diệp Phong vẽ ra trên bàn, Chu Khải không dám tưởng tượng lúc ấy làm sao lão hữu mình có thể vượt qua được!
"Lão Trần, đối với những chuyện mà ngươi gặp phải, ta rất đồng tình, nhưng bây giờ ngươi có thể nói thật lòng cho ta biết là ngươi hoàn toàn không có ý định tặng cây Phệ Linh Bút đó cho ta hay không!"
Biết được chuyện có biến, Chu Khải nghiêm túc hỏi thăm Trần Hải.
"Không!"
"Cây Phệ Linh Bút đó đúng là ta định tặng cho ngươi thật!"
Nghĩ đến một mình đau không bằng cả đám đau, Trần Hải quyết tâm muốn cho Chu Khải cùng khó chịu với hắn!
"Mẹ nó!"
"Lão Trần, ngươi không phải người!"
Nghe Trần Hải nói như vậy, Chu Khải muốn điên, mặc dù hắn biết đối phương đang cố ý chọc hắn nhưng hắn vẫn khó chịu, trừ phi đối phương nói là không muốn tặng cho hắn!
Nếu như Diệp Phong nhìn thấy hai người như vậy thì tuyệt đối sẽ thán phục một tiếng: "Trăm năm lão hữu, tương ái tương sát!"
Bành!
Đúng lúc này, thanh niên thanh tú thần sắc hốt hoảng đạp vỡ cửa phòng vọt vào trong thư phòng, sau đó nhìn Trần Hải hô lớn: "Gia gia, Diệp thiếu lại tới!"
"Ngọa tào!"
"Lão Trần, ngươi đừng níu ta, ta chợt nhớ là ta còn có một chuyện rất quan trọng phải đi làm!"
Nửa người đã xông ra ngoài cửa sổ, Chu Khải quay đầu lại nhìn Trần Hải đang níu chặt chân mình hô to lên.
"Lão Chu, ngươi không thể chạy!"
"Ta không chống nổi nữa, ngươi ở lại với ta đi!"
Nói xong, Trần Hải dùng sức kéo mạnh, kéo Chu Khải từ cửa sổ về!
Một lát sau.
Khi Diệp Phong đi vào thư phòng lần nữa, nhìn thấy Trần Hải hai tay kéo cánh tay một lão giả xa lạ, cảnh tượng này khiến cho hắn nhìn đến ngây người!
Vong niên sinh tử luyến?
Nghĩ đến đây, Diệp Phong dùng ánh mắt khác thường nhìn hai lão đầu một chút, trong lòng cảm thán: "Già già, rất biết cách chơi!"
"Trần lão, vị này là?"
Một lúc sau, Diệp Phong mới nhìn về phía Trần Hải, hiếu kì hỏi thăm.
"Diệp thiếu, vị này là sinh tử chi giao của lão phu, là loại có thể yên tâm giao phía sau lưng cho đối phương!"
Chơi thì chơi, nháo thì nháo, nhưng giới thiệu vị lão hữu có giao tình trên trăm năm lại cùng nhau trải qua vô số lần sinh tử của mình thì sắc mặt Trần Hải cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Yên tâm giao phía sau lưng cho đối phương?"
Hình như nghĩ đến một số hình ảnh không hài hòa, Diệp Phong đột nhiên sợ run cả người, vội vàng lắc đầu không nghĩ nữa!
"Diệp thiếu, không biết hôm nay ngươi tới đây là có chuyện gì không?"
Nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên trầm mặc xuống, Trần Hải có chút bất an hỏi thăm.
Ba!
Diệp Phong trực tiếp để hai cây Phệ Linh Bút do Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc chế tạo lên bàn, sau đó mới nhìn Trần Hải nói: "Trần lão, ta còn có hai cây Phệ Linh Bút, phiền ngươi giúp ta vẽ hai bức họa gà con sinh động như thật!"
"Đúng rồi, sau đó chuẩn bị cho ta hai cây bút vẽ đặc thù có thể chịu được đao tâm chi cảnh."
Không lâu sau, thanh niên thanh tú đem hai tấm giấy vẽ đặc thù lên, Trần Hải và Chu Khải chia nhau mỗi người cầm một cây Phệ Linh Bút vẽ gà con.
"Tại sao phải tra tấn ta như thế!"
"Trần Hải, lão già chết tiệt đó nói muốn tặng Phệ Linh Bút cho ta, kết quả lại đốt!"
"Bây giờ lại thấy được Phệ Linh Bút do Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc chế tạo nhưng phải dùng để vẽ gà con, đả kích như vậy ai mà chịu được chứ!"
Trong chớp mắt đã vẽ xong, tâm tính Chu Khải triệt để sập!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ tiêu hết sản phẩm bại gia hôm nay, thưởng một ngàn điểm phá sản, thưởng Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc *1!"
Hả?
Thấy mình nhận được phần thưởng đặc biệt, hơn nữa còn là một cây Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc, chuyện này khiến cho sắc mặt Diệp Phong hơi đổi, sau đó dò hỏi hệ thống: "Hệ thống, nếu như đi thượng giới thì Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc này vẫn còn là vật liệu thích hợp nhất để chế tạo bút vẽ cho họa tu sao?"
"Đinh! Phệ Linh Huyền Thanh Mộc chỉ là vật liệu thích hợp nhất để chế tạo bút vẽ đặc thù ở Huyền Thiên đại lục, đi thượng giới thì cho dù là Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc cũng không là cái thá gì."
Đã hiểu!
Nghe hệ thống trả lời như vậy, Diệp Phong hiểu rõ, nếu thượng giới không có tác dụng gì thì nên lãng phí ở hạ giới luôn, dù sao cũng không nhận điểm phá sản.