Chương 276: Tử Tiễn Chiến Thần bị hố nhiều, người giác ngộ có khác
"Làm phiền hai vị!"
"Diệp Phong ta sẽ không để hai vị giúp không, vừa hay trong tay của ta có một ít Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc, nếu như hai vị cần thì có thể cho hai vị một chút!"
Hả?
Sau khi nói xong, Diệp Phong nhìn thấy Trần Hải trực tiếp đẩy nửa thân thể Chu Khải ra ngoài cửa sổ, sững sờ!
Đã nói vong niên sinh tử luyến, sao lại chia tay mỗi người đi một ngả nhanh như vậy?
"Ngọa tào!"
"Trần Hải, mẹ nó ngươi muốn làm gì!"
Nửa thân thể đã bị đẩy ra ngoài cửa sổ, Chu Khải quay qua nhìn Trần Hải hô to lên!
"Làm cái gì!"
"Không phải ngươi nói có chuyện quan trọng cần phải đi làm hay sao?"
"Vậy ngươi tranh thủ cút ngay cho ta, mẹ nó, ta chịu đựng nhiều như vậy, còn vẽ chín nghìn chín trăm chín mươi tám bức gà con, mẹ nó dựa vào cái gì ngươi vẽ một bức thì có thể đạt được phần thưởng của Diệp thiếu!"
Ha ha ha!
Nghe được lời này của Trần Hải, Chu Khải cũng không nhịn được phá lên cười, nói: "Đó chính là mệnh, tới sớm không bằng tới khéo, hơn nữa là ngươi gọi ta tới, hơn nữa vừa nãy cũng chính là ngươi không cho ta đi, ngươi vốn muốn gọi ta đến để ta thấy khó chịu chung với ngươi nhưng không ngờ là tài có thể chiếm được tiện nghi của ngươi chứ!"
Một lát sau!
Nhìn hai lão đầu triệt để yên tĩnh lại, Diệp Phong cũng hiểu được mọi chuyện sau cuộc đối thoại của hai người, sau đó cười nhìn Trần Hải nói: "Trần lão yên tâm, đến lúc đó số Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc mà ngươi lấy được sẽ nhiều hơn hắn!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, vốn đang cực kỳ buồn bực giờ Trần Hải lại nở một nụ cười, lộ vẻ đắc ý nhìn Chu Khải.
Trên đường phố.
"Diệp thiếu, trong tay ngươi có bao nhiêu Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc, tại sao không lấy ra trong thư phòng của ta?"
Đi theo bên cạnh Diệp Phong, Trần Hải nghi ngờ hỏi thăm.
"Ta có một khỏa Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc nhỏ, nhưng mà lấy ra trong thư phòng của ngươi thì có chút không tiện, chúng ta đi qua phủ đệ của Tử Tiễn Chiến Thần."
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trần Hải cũng không còn hỏi thăm, đi theo Diệp Phong đến phủ đệ của Tử Tiễn Chiến Thần.
"Diệp thiếu, ngươi?"
Đang quan sát họa tác cảm ngộ lĩnh vực ý cảnh, Tử Tiễn Chiến Thần nhìn thấy Diệp Phong dẫn theo Trần Hải và Chu Khải đi về thì cũng không hiểu hỏi thăm.
"Ta định tặng cho bọn họ một ít đồ cho nên dẫn bọn họ tới đây!"
Nói xong, Diệp Phong lập tức lấy một cây Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc nhỏ từ không gian hệ thống ra ngoài.
Oanh!
Theo một tiếng vang thật lớn, mặt đất cũng rung động kịch liệt, mà một gốc đại thụ che trời đường kính hơn mười mét, cao trăm mét xuất hiện trong mắt mọi người.
"Má!"
"Cái này mà là một cây nhỏ?"
Ngửa đầu nhìn cây đại thụ che trời trước mắt, bên cạnh, Trần Hải và Chu Khải kinh hãi đến tròng mắt sắp lồi ra!
Trên đường đi, thật ra thì hai người đều nghi ngờ, tại sao chỉ là một cây nhỏ Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc mà lại không tiện lấy ra ở trong thư phòng, mẹ nó ai mà nghĩ ra được nó là ‘nhỏ’ như vậy!
Thậm chí bây giờ hai người bọn họ rất muốn hỏi Diệp Phong một câu, ngươi có hiểu sai về chữ nhỏ hay không!
"Mẹ nó !"
"Ta biết ngay sẽ là như thế này!"
Lúc này, Diệp Phong nhìn đại thụ che trời trước mặt, cũng bị kinh hãi tê cả da đầu!
"Mẹ nó một cây nhỏ, nếu đổi thành một cây lớn thì không phải là sẽ đâm thủng thượng giới hay sao?"
Lượn quanh một vòng, Diệp Phong cười khổ tự nói.
Rất nhanh, khi được Diệp Phong cho phép, hai người Trần Hải và Chu Khải mới tay cầm đao cắt đứt một nhánh Phệ Linh Huyền Thanh Mộc dài bằng cánh tay, to bằng cánh tay.
Chỉ một nhánh nhỏ như vậy là đã đủ cho bọn họ tạo ra trăm cây Phệ Linh Bút!
Nói thật, lấy một nhánh như vậy mà bọn họ cũng cảm thấy mình đã lấy nhiều, dù sao cái đồ chơi này chính là bảo vật vô giá với họa tu, hơn nữa còn là vạn năm, cho dù cây Phệ Linh Huyền Thanh Mộc này có lớn bao nhiêu thì đó cũng là đồ của Diệp Phong.
"Làm gì chứ?"
"Hai người các ngươi làm gì chứ?"
Nghe Diệp Phong không vui la lên, hai người hoảng hốt, thầm mắng tại sao mình lại tham như thế, cắt một nhánh to như thế!
"Cắt nhỏ như vậy nhóm lửa cũng không đủ!"
"Để ta chia cho các ngươi!"
Đang chuẩn bị trả lại, Trần Hải và Chu Khải nghe Diệp Phong nói như vậy thì trong lúc nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.
"Cầm!"
Nhìn thấy Diệp Phong lấy hai nhánh Phệ Linh Huyền Thanh Mộc đường kính một mét, cao hai mét cho mình, hai người kích động sắp khóc!
Quá đột nhiên!
Hạnh phúc tới quá đột nhiên!
Nhìn hai người mặt mũi tràn đầy hạnh phúc nằm sấp trên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc, Diệp Phong trực tiếp nói với Trần Hải: "Ta nói cho ngươi nhiều hơn hắn, ngươi có thể cắt một nhánh lớn gấp mười cái này!"
"Thôi, thôi!"
"Diệp thiếu, nhiêu đây là đủ rồi, nhiều hơn nữa ta sợ ta giữ không được!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trần Hải vội vàng cự tuyệt, bây giờ hắn sắp bị hạnh phúc nện choáng, nếu còn cắt thêm gấp mười thì hắn sợ là hạnh phúc tới quá mãnh liệt sẽ nện chết hắn!
Nha!
Nghe được Trần Hải nói như vậy, Diệp Phong cũng suy tư nhìn thoáng qua Chu Khải bên cạnh, sau đó cười nói: "Cũng được, các ngươi một người một nhánh, vừa khéo không cần phải nghĩ tới đồ trong tay đối phương!"
"Diệp thiếu, ngươi không định dùng một cây 'nhỏ' Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc này chế tạo thành Phệ Linh Bút cho ta vẽ tranh đó chứ, như vậy thì ta vẽ đến chết cũng không thể nào vẽ hết được!"
Lúc này, Bạch Lỗi cũng đi tới, gượng cười quay qua nhìn Diệp Phong hỏi thăm.
"Chế tạo thành Phệ Linh Bút cho ngươi?"
"Ngươi nghĩ điên khùng gì đó!"
"Mấy ngày trước ngươi làm tạp dịch như thế nào, không định dùng Phệ Linh Huyền Thanh Mộc này làm thùng múc nước cho tông môn?"
"Còn có thùng tắm, chậu rửa chân cho mọi người trong tông môn, không phải những thứ đó cũng nên đổi sao?"
Nghe được Bạch Lỗi nói như vậy, Diệp Phong cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiển trách.
"Diệp thiếu chính là Diệp thiếu, phá của đến phát rồ, đó là Vạn Niên Phệ Linh Huyền Thanh Mộc đó!"
"Đúng vậy, mặc dù ta không phải họa tu nhưng nghe những ý nghĩ này của Diệp thiếu thì ta cũng có chút đau lòng!"