Chương 335: Nghiệt đồ! Ngươi muốn đẩy vi sư vào trong mộ hay sao
"Chỉ đáng tiếc là hai người chúng ta là tuyệt thế thiên kiêu thứ nhất và thứ hai Tiềm Long Bảng, nhưng muốn gia nhập Tinh Hồn Tông làm tên tạp dịch cũng là một chuyện cực kỳ khó, chỉ có thể ở đây để chờ cơ hội."
Lúc này, Lôi Hồng nhìn về phía lão giả, vẻ mặt thành thật giải thích.
"Ha ha ha!"
"Chỉ hai người các ngươi mà còn Tiềm Long Bảng..."
Ba!
Không đợi thanh niên bên cạnh cười to nói xong, lão giả trở tay quất cho hắn một cái bợp tay, đánh cho thanh niên ngẩn cả ra không biết ra sao.
"Sư tôn!"
"Là hai người bọn họ đang khoác lác, ngươi đánh ta..."
Ba! Ba!
Không đợi thanh niên nói xong lần nữa, lão giả hai tay tả hữu khai cung, lần này trực tiếp đánh cho thanh niên không dám nói gì nữa!
"Đệ tử này của ta có tâm tính quá kém, khiến cho hai vị chê cười!"
Thấy thanh niên triệt để trung thực lại, lão giả mới nhìn về phía hai người Chu Đồ và Lôi Hồng, mặt lộ vẻ áy náy lên tiếng nói.
"Nhưng mà không ngờ được là hai vị lại là tuyệt thế thiên kiêu thứ nhất và thứ hai Tiềm Long Bảng, vậy không biết sư tôn của các ngươi là..."
Ngay lúc lão giả hỏi thăm được một nửa, hai luồng khí tức khủng bố đến khiến cho nta ngạt thở ầm ầm giáng lâm, hai nam tử người mặc đạo bào tạp dịch, dưới chân bọc lấy chăn mền từ trên trời giáng xuống, trực tiếp xuất hiện trước mặt bốn người.
"Sư tôn!"
Khi hai người Chu Đồ và Lôi Hồng thấy người tới là Kim Luân Đại Đế và Xích Vũ Đại Đế thì vội vàng cung kính hô lên.
Sư tôn?
Đạo bào tạp dịch?
Uy áp và khí tức khiến cho người ta ngạt thở này!
Nhìn hai tên nam tử từ trên trời giáng xuống, lão giả mặt lộ vẻ sợ hãi xoay người chuẩn bị rời đi, mặc dù hắn không biết hai người này có thực lực đạt đến cảnh giới kinh khủng như thế nào nhưng hắn biết một chuyện, bất cứ người nào trong số hai người đó đều có thể tiện tay xoá bỏ hắn!
Tồn tại kinh khủng như vậy nhưng chỉ là tạp dịch Tinh Hồn Tông, hắn còn dám theo đệ tử đến tìm lại thể diện, cái này mà là đến tìm lại thể diện cái gì chứ, đến tìm mộ chôn mình thì đúng hơn!
"Sư tôn? ? ?"
"Ngươi đi làm cái gì?"
"Tại sao ngươi lại đi?"
Thanh niên phát hiện sư tôn mình bỗng nhiên xoay người rời đi, hắn ngẩn ra không biết làm sao, kịp phản ứng lại thì cũng vội vàng đuổi theo.
"Buông tay!"
"Nghiệt đồ ngươi, ta có lòng tốt thu ngươi làm đệ tử, ngươi lại muốn đưa vi sư vào trong mộ, mẹ nó ngươi có còn là người hay không!"
Lão giả vung tay lên, trực tiếp hất thanh niên đang nắm lấy cánh tay mình ngã xuống đất, sau đó trong mắt tràn ngập lửa giận trực tiếp chửi ầm lên.
"Sư tôn, ngươi nói như vậy là có ý gì, đệ tử nghe không hiểu!"
Ngã dưới đất, thanh niên sắp khóc, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Im miệng!"
"Mẹ nó, ai là sư tôn của ngươi, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, nếu như ngươi còn gọi bậy nữa thì đừng có trách ta một chưởng vỗ chết ngươi!"
"Còn nữa, từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất cách xa ta một chút, nếu không ta sợ ta không khống chế được mình mà sẽ giết ngươi!"
"Cuối cùng, nể tình nghĩa sư đồ mấy tháng nay, ta khuyên ngươi một câu, cái tông môn này là một chỗ đại khủng bố, nếu ngươi không muốn chết thì cách xa tông môn này một chút!"
Nói xong, lão giả quay đầu nhìn thoáng qua hai tên đại khủng bố người mặc đạo bào tạp dịch, thấy bọn họ không có chú ý tới bên này thì trên mặt mới lộ vẻ may mắn, trực tiếp phóng lên tận trời, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của thanh niên.
"Làm gì chứ!"
"Không phải là ta chỉ muốn tới đây trang bức một chút thôi mà?"
“Kết quả bức không trang được mà còn làm mất luôn sư tôn?"
Nhưng nghĩ tới lời nhắc nhở sau cùng của sư tôn thì thanh niên cũng vội vàng đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn lại, thấy bốn người đang đứng ở xa xa cũng không có chú ý tới mình thì hắn vội vàng bỏ đi thật xa, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Một lát sau!
Khi Diệp Phong dẫn theo Lạc Thiên Tuyết đi xuống dưới đỉnh núi, không có phát hiện bóng dáng của thanh niên và lão giả đó, Diệp Phong trưng vẻ mặt nghi hoặc ra nhìn Kim Luân Đại Đế hỏi thăm: "Kim Luân, hai người bọn họ đã đi đâu rồi?"
"Diệp thiếu, bọn họ đi rồi."
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Kim Luân Đại Đế vội vàng lên tiếng trả lời.
"Đi rồi?"
"Đi như thế nào ?"
Diệp Phong nghe xong, trên mặt hiện vẻ khó hiểu, rõ ràng đối phương tới trang bức, sao còn chưa bắt đầu thì đã đi rồi, ôm lòng khó hiểu, Diệp Phong hỏi thăm Kim Luân Đại Đế lần nữa.
"Đi như thế nào ?"
Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Kim Luân Đại Đế trực tiếp bước nhanh tới trước, đồng thời nói với Xích Vũ Đại Đế đang đứng xem trò bên cạnh: "Xích Vũ, nhìn cái gì đấy, tranh thủ phối hợp ta một chút, một mình ta không diễn ra được!"
? ? ?
Nghe nói như thế, nhìn Kim Luân Đại Đế nhanh chóng đi tới trước mặt, Xích Vũ Đại Đế rất muốn chém chết đối phương, phối hợp thì phối hợp, nhưng tại sao hắn phải đóng vai thanh niên ngốc đó!
"Sư tôn, ngươi đừng đi!"
Mặc dù không cam lòng nhưng Xích Vũ Đại Đế vẫn lập tức xông tới, trực tiếp túm lấy hai tay Kim Luân Đại Đế hô to lên.
"Buông tay!"
"Nếu như biết ngươi ham thân thể vi sư thì lúc trước vi sư sẽ không thu ngươi làm đệ tử, đau dài không bằng đau ngắn, sư đồ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Nói xong, Kim Luân Đại Đế vung tay hất Xích Vũ Đại Đế ngã xuống đất.
Nhưng mà Xích Vũ Đại Đế ngã xuống đất, ngẩn ra!
"Mẹ nó, kịch bản gì lạ vậy?"
"Mới nãy hai sư đồ đó không có nói chuyện với nhau như vậy!"
"Chờ một chút, không phải là tên khốn Kim Luân này hoàn toàn không có nghe được hai sư đồ đó nói gì, kết quả bây giờ hắn thêu dệt chuyện ra chứ!"
Nghĩ đến đây, Xích Vũ Đại Đế muốn điên rồi, mẹ nó, như vậy thì sao hắn diễn tiếp được!
Mà nhìn thấy Xích Vũ Đại Đế cả buổi không nói chuyện, dùng ánh mắt vô cùng chấn động nhìn mình chằm chằm, Kim Luân Đại Đế cũng hoảng một chút, bởi vì trước đó hắn hoàn toàn không có nghe được hai sư đồ đó nói gì với nhau, chỉ nói chuyện với Chu Đồ, chỉ nhớ được hành vi động tác của bọn họ do hắn lơ đãng nhìn bọn họ mấy lần thôi.