Chương 403: Đồ Mãng bối rối, sao lại khiến cho Diệp thiếu tức giận? (2)
"Lúc đó ngươi cho ta một ức miếng cực phẩm Tiên Linh Tinh, không phải lúc đó ngươi nói ta muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó sao, cho nên ta mới nghĩ chắc chắn là phải phá cho hết nên ta định sẽ vĩnh viễn mở ra đại trận mê cung này!"
Nói xong, Ngọc Quỷ trưởng lão cũng bắt đầu khẩn trương, dù sao thì đây chỉ là phỏng đoán của hắn thôi, nếu như đoán sai thì hắn sẽ bị chửi mắng một trận!
"Cái gì!"
"Vĩnh viễn mở ra!"
Nghe được Ngọc Quỷ trưởng lão nói như vậy, Diệp Phong cũng cực kỳ giật mình, thầm nghĩ trong lòng: "Ngọc Quỷ trưởng lão này là một nhân tài, quả nhiên ta quyết định giao đại trận mê cung này cho hắn là một quyết định chính xác nhất!"
"Ngọc Quỷ trưởng lão, chuyện này ngươi làm khá lắm!"
"Ngươi cần tài nguyên tu luyện gì thì cứ nói với ta!"
Lúc này, Diệp Phong quay qua nhìn Ngọc Quỷ trưởng lão trực tiếp hỏi thăm, đối phương biểu hiện tốt như vậy, hắn nhất định phải ban thưởng một đợt!
"À, Ngọc Quỷ trưởng lão, có thể cho ta biết là đại trận mê cung này mở ra một ngày thì tiêu hao bao nhiêu cực phẩm Tiên Linh Tinh không?"
Đúng lúc này, Mục Lâm đang đứng ở bên cạnh tràn đầy hiếu kỳ hỏi thăm Ngọc Quỷ trưởng lão.
"Tiêu hao không nhiều, cũng chỉ tương đương với tài nguyên tu luyện mấy năm của ngươi mà thôi!"
Lúc này, trêm mặt Ngọc Quỷ trưởng lão cũng lộ vẻ vui mừng trả lời Mục Lâm, sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ xem hiện tại tài nguyên tu luyện mà mình thiếu nhất là cái gì.
"Mở ra một ngày thì tiêu hao số lượng cực phẩm Tiên Linh Tinh tương đương với tài nguyên tu luyện mấy năm của ta?"
"Đây chính là phá của chi đạo sao?"
"Nhưng tại sao ta lại không có cảm giác vui sướng mà ngược lại ta lại cảm thấy cực kỳ đau lòng cơ chứ?"
Nghe được Ngọc Quỷ trưởng lão trả lời như vậy, Mục Lâm lại tỏ vẻ cực kỳ đau lòng, không có kẻ địch, chỉ mở ra chơi, mở ra một ngày thì tiêu hao nhiều cực phẩm Tiên Linh Tinh như vậy, hắn không hề cảm nhận được cảm giác vui sướng trong đó!
...
Bên ngoài Vô Cực Thánh Địa!
"Vô Cực Thánh Địa! !"
"Năm đó các ngươi không giết chết ta, sợ là các người có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được ta có thể lấy được cơ duyên lớn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường chứ!"
"Ta dốc lòng tu luyện ngàn năm, bây giờ đã có được tu vi mạnh mẽ là Tiên Thánh Cảnh Nhất Trọng, hôm nay, ta muốn diệt Vô Cực Thánh Địa các ngươi, để cho các người biết hậu quả khi dám trêu chọc Chu Phong ta!"
Một nam tử trung niên dáng người khôi ngô, cầm cự phủ trong tay mang theo sát ý vô tận, trực tiếp đi thẳng đến lối vào Vô Cực Thánh Địa!
"Đây là. . . Ma Linh Huyễn Cảnh Thạch!"
"Dùng nhiều Ma Linh Huyễn Cảnh Thạch như vậy bày ra một cái mê cung ở cửa vào Thánh Địa?"
"Chỉ là ngàn năm, Vô Cực Thánh Địa lại giàu có đến trình độ như vậy, ngày cả Ma Linh Huyễn Cảnh Thạch vô cùng trân quý mà bọn họ lại có đủ để dựng lên một cái mê cung?"
Nam tử trung niên đi tới trước cửa vào Thánh Địa, nhìn mê cung cửa vào trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi!
"Cũng tốt!"
"Không cần biết các ngươi giàu có tới trình độ nào, chờ tiêu diệt Tất cả mọi người trong Vô Cực Thánh Địa các ngươi thì những Ma Linh Huyễn Cảnh Thạch này đều là của Chu Phong ta!"
Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Chu Phong lộ vẻ hưng phấn trực tiếp đi vào trong đại trận mê cung!
...
Theo đại trận mê cung bị phát động lần nữa, trong Thánh Địa, Diệp Phong, Ngọc Quỷ trưởng lão và Mục Lâm đều quay qua nhìn đại trận mê cung.
"Là hắn!"
Khi Ngọc Quỷ trưởng lão thông qua trận nhãn nhìn thấy Chu Phong ở trong đại trận mê cung thấy sắc mặt đại biến lên tiếng kinh hô!
"Ngọc Quỷ trưởng lão, là ai đi vào bên trong đại trận mê cung, là người của Thánh Địa chúng ta sao?"
Nghe được tiếng kinh hô của Ngọc Quỷ trưởng lão, Diệp Phong cũng hiếu kì hỏi thăm.
"Không phải người của Thánh Địa chúng ta!”
"Người đến là một tán tu mạnh mẽ tên là Chu Phong!"
"Từng vì một số tiên thảo trân quý ở trong Thiên Đạo Chiến Trường mà xảy ra xung đột, mặc dù đánh hắn thành trọng thương nhưng cuối cùng vẫn để cho hắn chạy thoát!"
Nói đến đây, trên mặt Ngọc Quỷ trưởng lão cũng lộ vẻ bất an nói: "Lúc trước hắn đã có tu vi là Tiên Đế Cảnh Ngũ Trọng, mà khi đó ta và Thái Hư trưởng lão cũng đều là tu vi Tiên Đế Cảnh Ngũ Trọng, kết quả hai người chúng ta liên thủ lại cũng chỉ mới đánh hắn trọng thương mà không thể nào chém giết hắn được, bây giờ hắn lại dám qua đây báo thù, chỉ sợ là kẻ đến không thiện!"
Chờ chút!
Nói đến đây, Ngọc Quỷ trưởng lão nhìn lệnh bài trận nhãn trong tay một chút, lại nhìn đại trận mê cung trước mắt một chút, sau đó cười to nói: "Kẻ đến không thiện thì đã sao, hắn dám đến thì ta dám giết, lúc trước không phải là đối thủ của hắn, bây giờ đi vào đại trận mê cung của lão phu, mẹ nó, ta chơi chết hắn!"
"Địch nhân sao?"
"Thú vị lắm!"
"Ngọc Quỷ trưởng lão, ta cảm thấy ngươi nên đi vào trong đại trận để chọc giận hắn, sau đó ngươi tạm thời giao đại trận mê cung cho Mục Lâm khống chế, khiến cho hắn hưởng thụ được niềm vui sướng khi phá của!"
Nghĩ đến đây có thể là một cơ hội rèn luyện Mục Lâm, Diệp Phong cũng nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
Ừm!
Nghe được Diệp Phong đề nghị như vậy, Ngọc Quỷ trưởng lão cũng cảm thấy hứng thú lắm, sau đó trực tiếp giải trừ trạng thái nhận chủ của lệnh bài trận nhãn, đưa lệnh bài và tiên giới chứa cực phẩm Tiên Linh Tinh cho Mục Lâm.
Mục Lâm vẫn còn đang bối rối không biết làm sao, sau khi nhỏ máu nhận chủ, trong nháy mắt toàn bộ tình huống bên trong đại trận đều nằm trong sự khống chế của hắn!
Hắn lúc này giống như dùng thị giác Thượng Đế, nhìn thấy Chu Phong đang không ngừng tìm kiếm lối ra ở trong đại trận mê cung, hắn bỗng nhiên cảm thấy như mình đã khống chế hết tất cả của đối phương, cho dù đối phương có thực lực như thế nào thì hắn luôn có cảm giác như đối phương chỉ là sâu kiến trong mắt hắn mà thôi!
"Chuyện này, đây chính là lực lượng của đại trận mê cung sao?"