Chương 407: Ẩn tàng ban thưởng, Hư Không Chi Môn (2)
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng hắn cũng có thể đi ra ngoài chơi hai ngày, thế giới lớn như vậy, hắn nên đi ra ngoài đi một chút mới đúng!
"Ở hạ giới, ta quen ở trong tông môn, bây giờ đi tới thượng giới, ta cũng không thể ở mãi ở trong Thánh Địa như vậy được, nếu tạo thành thói quen thì sẽ không tốt lắm!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nói với Mục Lâm: "Trả lệnh bài trận nhãn cho Ngọc Quỷ trưởng lão, chúng ta rời khỏi Thánh Địa, ra ngoài du lịch!"
(Lạc Thiên Tuyết: Ngươi quen ở trong Tinh Hồn Tông? Mỗi ngày ngoại trừ lúc ngủ mới trở về thì có khi nào là ngươi ở trong tông môn, người làm sư tôn như ta cũng không tìm được ngươi, ngươi gọi cái này là quen ở lại trong tông môn hả?"
...
Bên ngoài Thánh Địa!
"Mục Lâm, ngươi có biết có chỗ nào chơi vui hay không?"
Sau khi đi ra khỏi đại trận mê cung, Diệp Phong trực tiếp hỏi thăm Mục Lâm.
"Chỗ chơi vui?"
"Diệp thiếu, ta không biết ngươi nói chơi vui là ý chỉ chơi vui nào!"
"Hơn nữa, phần lớn thời gian ta đều ở trong Thánh Địa tu luyện, đối với phương diện này thì ta không phải là người chuyên nghiệp!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Mục Lâm cũng thần sắc lúng túng giải thích.
"Ngọa tào!"
"Không biết thì cứ nói là không biết, mẹ nó, ngươi đỏ mặt làm gì?"
"Không biết cũng không cần đoán mò, chỉ cần ngươi hỏi ta một câu là chơi vui này có chính đáng hay không thì đã không xảy ra hiểu lầm như vậy rồi!"
Nhìn thấy sắc mặt quái dị của Mục Lâm, Diệp Phong muốn điên!
Trên đường!
"Diệp thiếu, ngươi muốn đi chỗ nào chơi, chúng ta cứ tùy tiện bay như vậy sao?"
Trên phi hành Tiên khí hình cự kiếm, Mục Lâm mặt mũi tối đen hỏi thăm Diệp Phong, hắn vốn cho rằng mình đi ra là để học tập cách phá sản ai mà ngờ được lần đi ra này lại là để đi chơi, hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý!
"Mẹ nó, đừng có nghĩ đến chuyện chơi!"
"Chúng ta không chơi, chúng ta tìm một chỗ phá của!"
Nghe được Mục Lâm nhấn mạnh vào chữ chơi, Diệp Phong muốn điên rồi!
Sau hai canh giờ!
"Cái đó là. . . Thanh Huyền Ma Long!"
"Người của Thiên Long Cốc, hơn nữa chắc chắn thân phận không có đơn giản!"
Theo một cỗ Long Xa phồn quý lộng lẫy xuất hiện nơi xa (xe vua thân xe điêu khắc long văn) và một con Ma Long màu xanh dài hơn mười mét lôi kéo Long Xa, khi Mục Lâm nhìn thấy thì sắc mặt đại biến kinh hô lên.
"Thanh Huyền Ma Long?"
"Thiên Long Cốc?"
Nhìn chiếc Long Xa xa hoa lộng lẫy nơi xa, Diệp Phong lại quay qua nhìn Mục Lâm đang khiếp sợ hỏi thăm: "Mục Lâm, Thiên Long Cốc là thế lực gì, ngươi nói xem bọn họ có chịu bán Long Xa và con Thanh Huyền Ma Long đó hay không?"
? ? ?
Bán hay không?
Đó là biểu tượng thân phận của người ta, ngươi hỏi người ta có bán hay không?
Nghe nói như thế, Mục Lâm trực tiếp trừng lớn hai mắt quay qua nhìn Diệp Phong!
"Diệp thiếu, Thiên Long Cốc này cũng không phải thế lực ở Đông Châu, nhìn khắp toàn bộ thượng giới thì bọn họ cũng được coi là một cái thế lực rất mạnh, ít nhất cũng có thể sánh ngang với Vô Cực Thánh Địa hơn mười vạn năm trước!"
"Hơn nữa, Thanh Huyền Ma Long đó là biểu tượng thân phận của Thiên Long Cốc, nghe nói toàn bộ Thiên Long Cốc cũng chỉ có ba con, mỗi một con đều có thực lực kinh khủng là Tiên Thần Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!"
"Ta suy đoán chắc chắn người đang ngồi trong chiếc Long Xa đó có thân phận và địa vị cực cao ở trong Thiên Long Cốc!"
Nhìn vẻ mặt thành thật của Diệp Phong, Mục Lâm cũng tranh thủ nói hết toàn bộ tình huống mà mình biết ra.
"Ừm?"
"Cho nên bọn họ sẽ bán hay không?"
Nghe được Mục Lâm nói như vậy, sau đó Diệp Phong lại hỏi thăm lần nữa, hắn thật sự rất thích chiếc Long Xa và còn Thanh Huyền Ma Long cực kì bá khí đó, ở hạ giới, hắn dùng phi hành Linh khí hình hồ lô của Tiêu Trần bay, đến thượng giới, hắn cảm thấy đã đến lúc nên làm một cái tọa giá thuộc về mình!
Nhưng mà, tọa giá này cũng không được hoàn mỹ cho lắm, nếu như mua lại được thì chắc chắn hắn sẽ thăng cấp nó một đợt!
"Diệp thiếu!"
"Ngươi không có nghe ta nói gì hay sao?"
"Đây là biểu tượng thân phận của Thiên Long Cốc người ta, người ta sẽ không bán!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm lần nữa, Mục Lâm cũng sụp đổ khuyên bảo.
"Hệ thống, có phải là nhiệm vụ trước đó đã hoàn thành một cách quá qua loa rồi hay không?"
"Tiểu tử Mục Lâm này hoàn toàn không có một chút dáng vẻ của bại gia tử nào hết!"
Nghe Mục Lâm nói xong, Diệp Phong cũng tỏ vẻ thất vọng, sau đó trực tiếp hỏi thăm hệ thống.
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, hệ thống bình phẩm như vậy cũng không có vấn đề gì, chỉ là ở phương diện mua đồ thì Mục Lâm còn phải tăng giác ngộ phá của lên!"
Ai!
Nghe được hệ thống giải thích xong, Diệp Phong cũng thở dài, sau đó tự lẩm bẩm: "Phá của cũng là một môn học, nghe hệ thống nói như vậy, tiểu tử Mục Lâm này hẳn là hiểu được cách phá của ở một số phương diện nhưng lại không toàn diện, xem ra ta dẫn hắn ra ngoài là một chuyện vô cùng chính xác!"
"Bay qua, ngăn đường đi của đối phương!"
"Đối với phá của chi đạo, quả nhiên là ngươi còn thiếu khuyết rất nhiều thứ, ta sẽ làm mẫu ngươi phải tranh thủ học!"
Lúc này, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho Mục Lâm.
"Được!"
Nếu như Diệp Phong đã nói như vậy, Mục Lâm cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp liền điều khiển phi hành Tiên khí bay thẳng đến phía Long Xa ở đối diện, hắn cũng rất tò mò rốt cuộc Diệp Phong muốn làm gì!
...
Trong Long Xa!
"Băng lão, tại sao lại ngừng lại?"
Một thanh niên quần áo lộng lẫy mặt lộ vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi thăm lão giả đang ở bên ngoài Long Xa.
"Long thiếu, có hai tên tiểu tu sĩ ngăn đường đi của chúng ta, có muốn trực tiếp xoá bỏ bọn họ hay không?"
Rất nhanh, một giọng nói già nua từ bên ngoài Long Xa vọng vào.
"Tiểu tu sĩ?"
"Thiên Long Cốc chúng ta còn không đến mức khi dễ những tiểu tu sĩ này, vừa khéo chúng ta đã đi đường mấy ngày rồi, ta cũng sắp nhàm chán chết rồi, dùng bọn họ để giải sầu đi!"