Ta Vừa Ly Hôn, Các Nàng Liền Bắt Đầu Rục Rịch

Chương 1: Một Lần Cuối Cùng

Chương 1: Một Lần Cuối Cùng
"Lại một lần nữa à."
"Hỗn đản, đã bốn lần rồi, ngươi xong chưa hả?"
Trong gian phòng xa hoa, trên chiếc giường lớn mềm mại.
Tô Thanh Tuyết vừa thẹn thùng lại vừa giận dữ nhìn tên gia hỏa trước mắt.
Gia hỏa này tên là Lâm Trạch, là người chồng trên danh nghĩa của chính mình, nói trắng ra thì chỉ là một vật thay thế.
Ngày thường hắn luôn văn nhã, nhưng buổi tối hôm nay lại biến thành một con ác lang đói khát.
Tô Thanh Tuyết nhớ rất rõ ràng, mục đích ban đầu của chính mình chỉ là muốn cùng hắn ly hôn.
Để việc ly hôn diễn ra thuận lợi, chính mình còn nguyện ý bồi thường cho hắn thêm một ngàn vạn, hơn nữa hắn cũng đã đồng ý.
Nhưng sao sau khi hắn đập đầu một cái, mọi chuyện lại trở nên khác hoàn toàn so với trước kia.
Chính mình không chỉ bị hắn mơ mơ hồ hồ đưa lên giường, còn bị tên hỗn đản này cướp đi nụ hôn đầu đời.
Tô Thanh Tuyết biết mình lớn lên xinh đẹp, vóc dáng lại gợi cảm nóng bỏng thuộc hàng nhất đẳng, nhất là đôi chân dài trắng nõn kia, mỗi lần mặc váy ngắn đi tất chân và giày cao gót ra ngoài, luôn thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Nhưng dù vậy, tên hỗn đản này cũng không thể hết lần này đến lần khác ngủ với mình chứ.
"Ta cũng đâu có muốn thế này, nhưng Tô Thanh Tuyết, ta thích em bảy năm rồi, vừa nghĩ đến việc ngày mai hai ta sẽ ly hôn, từ nay về sau em sẽ đầu nhập vào vòng tay của Kỷ Trạch Phong, tôi liền đau lòng không thể thở nổi." Lâm Trạch ủy khuất nói.
Kỷ Trạch Phong là mối tình đầu thời đại học của Tô Thanh Tuyết, thích nhưng không có được, sau khi tốt nghiệp thì cùng bạn gái ra nước ngoài.
Thời gian trước, hắn đột nhiên liên lạc với Tô Thanh Tuyết, nói là đã mệt mỏi, con chim mỏi cánh muốn về tổ.
Hơn nữa, hắn nói rất rõ ràng, lần này trở về là vì muốn ở bên Tô Thanh Tuyết.
Cho nên, Tô Thanh Tuyết như một con chó liếm vội vàng muốn ly hôn với Lâm Trạch.
Nghe Lâm Trạch nói, Tô Thanh Tuyết lập tức im lặng.
Nàng biết Lâm Trạch thích mình bảy năm, lại thêm đôi mắt của hắn có phần giống Kỷ Trạch Phong, nên mới chọn hắn làm vật thay thế.
Kết hôn ba năm, Tô Thanh Tuyết thừa nhận Lâm Trạch chăm sóc mình rất tốt về mọi mặt, mỗi khi đối diện với mình, hắn luôn tỏ ra đặc biệt kiên nhẫn, hơn nữa, tính tình tốt đến mức dường như không có tính khí gì.
Dù Tô Thanh Tuyết không yêu Lâm Trạch, nhưng nàng cũng thừa nhận, Lâm Trạch là một đối tượng kết hôn không tệ.
Nếu không phải vì Kỷ Trạch Phong muốn trở về, có lẽ Tô Thanh Tuyết cũng không muốn ly hôn.
"Một lần cuối cùng." Tô Thanh Tuyết thỏa hiệp.
Lâm Trạch không nói gì, cũng chẳng buồn nói gì, ngay khi Tô Thanh Tuyết vừa dứt lời, hắn liền ôm trọn thân thể mềm mại thơm tho của Tô Thanh Tuyết vào lòng.
"Anh, anh nhẹ tay thôi." Tô Thanh Tuyết hờn dỗi nói, giọng điệu của nàng quyến rũ vô cùng.
Sau trận chiến ái ân nhẹ nhàng vui vẻ, Tô Thanh Tuyết mệt mỏi thiếp đi.
Lâm Trạch không buồn ngủ, hắn đốt một điếu thuốc, nhả khói lượn lờ, Lâm Trạch vẫn không hiểu tại sao mình lại xuyên không đến đây.
Đúng vậy, Lâm Trạch là xuyên không tới.
Hắn vốn là một tay xã hội đen ở Lam Tinh, chỉ vì làm ăn quá phát đạt nên được chính phủ mời ăn cơm tù.
Kết quả, khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã đến cái thế giới kỳ lạ này, linh hồn lại còn nhập vào thân xác của một gã có cùng tên với mình.
Thực ra, khi mới xuyên không đến và hiểu rõ tình hình, Lâm Trạch trong lòng có chút vui mừng.
Thứ nhất, hắn được trọng sinh, thứ hai, Tô Thanh Tuyết thật sự rất quyến rũ.
Khi còn ở Lam Tinh, Lâm Trạch đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng không ai có thể so sánh được với Tô Thanh Tuyết về nhan sắc.
Nàng không chỉ xinh đẹp, mà vóc dáng cũng nóng bỏng khiến người thèm thuồng, nhất là đôi chân trắng nõn thon dài kia, quả thực muốn lấy mạng người.
Nhưng niềm vui này chẳng kéo dài được bao lâu thì Tô Thanh Tuyết đã đề nghị ly hôn với hắn.
Nhất là khi biết được đối phương muốn ly hôn với nguyên chủ vì một gã đàn ông khác, Lâm Trạch lập tức khó chịu.
Và rồi những chuyện sau đó đã xảy ra, tóm lại, Lâm Trạch không phải là một kẻ thích chịu thiệt.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, Lâm Trạch nằm xuống bên cạnh Tô Thanh Tuyết.
Tô Thanh Tuyết vô thức rúc vào lòng Lâm Trạch, dịu dàng ngoan ngoãn như một con mèo, không hề có vẻ thanh lãnh tự phụ thường ngày.
Lâm Trạch nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.
Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ ly hôn, tim Lâm Trạch lại nhói đau.
Hắn biết đó là do tàn thức của nguyên chủ quấy phá, suy cho cùng, hắn không có tình cảm gì với Tô Thanh Tuyết.
Lâm Trạch sờ lên trái tim đang đập mạnh mẽ của mình, tự lẩm bẩm: "Số trời đã định rồi, lòng người ta đã không còn ở bên em nữa, em đau khổ cũng vô ích thôi."
"Nói đi nói lại, anh cũng đâu có thiệt thòi gì, thích em bảy năm, giờ tuy là phải ly hôn, nhưng cũng đã ngủ với em rồi còn gì."
"Thực ra ly hôn thì ly hôn thôi, sau này anh sẽ tìm cho chú vài em gái nữa, tẩm bổ cho cái thận của chú thật tốt, hơn nữa, tất cả những ấm ức mà chú đã chịu đựng trước đây, anh cũng sẽ đòi lại hết cho chú, chú cứ yên tâm mà đi đi."
Vừa dứt lời.
Lâm Trạch nghe bên tai văng vẳng một tiếng thở dài như có như không, sau đó trái tim của hắn không còn đau nữa.
Một đêm trôi qua không có gì đặc biệt.
Ngày hôm sau, khi Tô Thanh Tuyết mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt quen thuộc của Lâm Trạch.
Hắn không biết đã thức dậy từ lúc nào, đang nhìn mình chằm chằm.
"Chào buổi sáng." Lâm Trạch cười nói.
Tô Thanh Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Lâm Trạch một cái.
Bây giờ nàng không muốn nói chuyện với Lâm Trạch, thậm chí còn không muốn nhìn mặt hắn nữa.
Vừa nhìn thấy tên hỗn đản này, nàng lại nhớ đến chuyện hắn đã ngủ với mình năm lần vào đêm qua.
Lâm Trạch cười cười.
"Tô Thanh Tuyết, sao đến lúc em tức giận trông cũng phong tình vạn chủng thế nhỉ, làm sao đây, tự dưng anh lại có chút luyến tiếc khi phải ly hôn với em rồi."
Lâm Trạch đương nhiên không hề luyến tiếc thật lòng, hắn chỉ là thèm muốn thân thể của nàng mà thôi.
Nhất là đôi chân trắng nõn gợi cảm kia, khi mang tất chân vào, quả thực có thể lấy mạng Lâm Trạch.
Tô Thanh Tuyết lập tức nổi giận.
Mình đã cho tên hỗn đản này hai mươi tỷ để ly hôn, còn để hắn ngủ với mình năm lần.
Thế mà bây giờ hắn lại nói không muốn ly hôn.
Đùa cái kiểu gì vậy?
"Hỗn đản, tôi nói cho anh biết, hôm nay nhất định phải ly hôn." Tô Thanh Tuyết tức giận nói.
Hôm nay Kỷ Trạch Phong sẽ trở về, Tô Thanh Tuyết không muốn trước khi hắn về mà mình vẫn chưa giải quyết xong mọi chuyện.
Dù sao, mình đã hứa với hắn, sẽ dùng một diện mạo hoàn toàn mới để nghênh đón hắn.
Thái độ của Tô Thanh Tuyết không làm Lâm Trạch thấy kỳ lạ, chỉ có những cô nàng tiểu thư nhà giàu không lo cơm áo như các nàng mới theo đuổi cái thứ tình yêu mà đối với Lâm Trạch chẳng khác gì rắm cả.
Lâm Trạch cười nói.
"Lỡ như sau khi ly hôn, em lại phát hiện ra em thích anh thì sao? Nói trước nhé, một khi đã ly hôn rồi, anh sẽ không bao giờ quay lại với em đâu, dù đến lúc đó em có quỳ xuống cầu xin anh, anh cũng sẽ không thèm nhìn em một cái đâu."
Tô Thanh Tuyết cười khẩy.
"Tôi thích anh á? Anh đến một sợi tóc của Kỷ Trạch Phong cũng không sánh bằng, còn muốn tôi quỳ xuống cầu xin anh, anh xứng không?"
Tốt lắm, Lâm Trạch đã bị chọc giận thành công.
Hắn trực tiếp ôm trọn thân thể mềm mại thơm tho của Tô Thanh Tuyết vào lòng.
Tô Thanh Tuyết hoảng hốt.
"Hỗn đản, anh muốn làm gì?"
"Hỗn đản, anh, anh buông tôi ra."
"Hỗn đản, huhuhu, anh là đồ hỗn đản, huhuhu, anh, anh nhẹ tay thôi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất