Kẽo kẹt ~~
Cửa phòng mở ra.
Xuất hiện trước mắt Mục Lương là một người phụ nữ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mà Nguyệt Phi Nhan đứng bên cạnh hơi có chút mờ mịt.
- Ngài Mục Lương, không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?
Nguyệt Chủ khí chất ưu nhãnói.
Bà sở hữu mái tóc ngắn ngang vai màu xanh, một đôi mắt màu xanh lam lóe ra một tia quyến rũ.
- Mời vào.
Mục Lương ôn hòa cười, tránh ra nửa người.
- Quấy rầy.
Nguyệt Chủ khẽ mở đôi môi đỏ mọng, ưu nhãtiến vào phòng.
-...
Khi Nguyệt Phi Nhan đi qua người Mục Lương, khẽ nhếch lấy miệng không tiếng động nói: Tôi cũng không biết vì sao mẹ tôi tới tìm mọi người.
Mục Lương nhỏ bé gật đầu một cái, sau đó thản nhiên ngồi ở trước mặt Nguyệt Chủ.
Kẽo kẹt...
Cửa phòng bị hầu gái ở bên ngoài đóng lại.
- Không biết Nguyệt Chủ đại danh đỉnh đỉnh, tìm đến tôi có chuyện gì không?
Mục Lương trực tiếp đi vào vấn đề, hỏi rõ ý đồ.
Anh nhớ lại một chút hành vi của bản thân hôm nay, nghĩ có phải lộ ra kẽ hở gì hay không?
Nguyệt Chủ đạm nhã nói:
- Tôi tìm ngài là muốn nói về chuyện Thủy Tinh Ngư.
- Thủy Tinh Ngư? Là Thủy Tinh Ngư liên quan tới thành Huyền Vũ sao?
Biểu cảm Mục Lương cười nhạt hỏi ngược lại.
Anh liếc mắt cô gái tóc đỏ nhu thuận, đứng bên người Nguyệt Chủ một cái, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, cũng biết không phải do Nguyệt Phi Nhan nói ra.
- Tôi có thể cảm giác được nước ngưng tụ.
Nguyệt Chủ không hiểu nói một câu, khóe miệng nhấc lên tia tự tin ưu nhã vòng cung.
Chỉ cần là người thông minh, nhất định sẽ hiểu ý những lời này của bà.
- Cho nên?
Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe lên.
Anh đột nhiên hiểu rõ vì sao đối phương tìm đến.
- Hô...
Ly Nguyệt không tiếng động, thở nhẹ, thân thể căng thẳng cũng nới lỏng ra, như hiểu rõ điều gì.
Cô giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay khẩn trương của Mễ Nặc, ánh mắt cũng buông lỏng một cái.
Nguyệt Chủ nhẹ nhíu mày một cái, không có được trả lời mong muốn.
Ngược lại, bà rõ ràng cảm giác được bầu không khí ba người trước mắt có thay đổi, nhưng lại không biết vì sao.
- Ngày hôm nay, có người thông báo một việc cho tôi.
Nguyệt Chủ vén sợi tóc màu xanh nước biển bên tai, cười yếu ớt nói:
- Nói Huyết Hồ Tử đã tới bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Ồ? Huyết Hồ Tử lại dám tới bộ lạc Nguyệt Đàm của Nguyệt Chủ ngài, anh ta không sợ ngài giết chết sao?
Mục Lương kinh ngạc nói.
Anh thực sự kinh ngạc, bản thân thiết lập bẫy rập lại không thể hố chết Huyết Hồ Tử.
Còn làm cho đối phương tìm tới bộ lạc Nguyệt Đàm, nói rõ Huyết Hồ Tử sở hữu một cao thủ có năng lực truy tung.
-...
Lông mi màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ càng nhíu, nhìn biểu cảm trên mặt của Mục Lương, bà lại không nhìn thấy như mong muốn.
Nếu như trộm Thủy Tinh Ngư của Huyết Hồ Tử, nghe được chủ nhân tìm tới, sẽ phải hoảng sợ, hoảng loạn, mới đúng.
Nhưng, bà nhìn trên mặt Mục Lương, phản ứng kinh ngạc cơ bản đều không nhìn thấy.
Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt trợn tròn, cái miệng nhỏ rất nhanh mở ra vì kinh ngạc.
Cô gái tóc trắng đeo mặt nạ, mới không có làm cho Nguyệt Chủ nhận thấy được, nếu không... Nhìn thấy nét mặt của cô ấy đã nói lên rất nhiều thứ.
Mễ Nặc lại hoàn toàn không cần sợ bại lộ, cô đã rơi vào trạng thái rụt rè, cả khuôn mặt buộc chặt cùng một chỗ, hai bàn tay nhỏ xoa xoa với nhau.
- Ngài Mục Lương, tôi có thể cảm ứng được nước ngưng tụ. Mà có thể có năng lực thiên phú ngưng tụ nước, ngoại trừ Giác Tỉnh Giả, còn lại chỉ thuộc về Linh thú hệ thủy.
Nguyệt Chủ không thăm dò được tình báo mong muốn, cũng không nổi giận.
Bà ưu nhã khẽ mở bờ môi đỏ mọng, nói tiếp:
- Ngay mới vừa rồi không lâu, tôi cảm ứng được nơi này có nước đang ngưng tụ.
- Nên ngài sẽ không cho là, chỗ này của tôi có giấu Thủy Tinh Ngư chứ?
Mục Lương kinh ngạc tăng cao âm lượng.
- Đúng.
Nguyệt Chủ ưu nhã, lại tự tin gật đầu.
- Tôi thấy, ngài đã hiểu lầm.
Sắc mặt của Mục Lương cổ quái, không nghĩ tới Nguyệt Chủ có thể cảm ứng được nước ngưng tụ.
- Hiểu lầm?
Nguyệt Chủ chớp chớp hai mắt, quyến rũ động lòng người, môi đỏ mọng cười yếu ớt:
- Tôi sẽ không cảm ứng sai, mỗi ngày tôi đều ngưng tụ nước, có thể cảm ứng rõ ràng sự thay đổi của nước trong bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Khái khái...
Khóe miệng của Mục Lương nhỏ bé kéo ra, trong lòng thầm kêu 'Biến thái'.
Người phụ nữ này có năng lực Giác Tỉnh Gỉa hệ thủy, đúc luyện tình hình và trình độ nước cho bộ lạc dùng, cảm giác thật sự 'Biến thái'.
- Ngài Mục Lương, không tin phải không?
Chiếc cằm nhỏ của Nguyệt Chủ khẽ nâng lên.
Bà chuẩn bị dùng sự thật nói cho người thanh niên trước mắt, làm cho anh không thể phản kháng.
Bà đã nhìn thấu tất cả chân tướng.
- Không phải, tôi tin.
Mục Lương ôn hòa lắc đầu.
Anh cũng không dám xem thường người phụ nữ mỗi ngày đều ngưng tụ nước, chỉ là có đôi khi, chuyện chính là xảo diệu và trùng hợp như vậy.
- Ngài Mục Lương, không cần lo lắng tôi sẽ cướp đi Thủy Tinh Ngư.
Hai tay của Nguyệt Chủ ưu nhã, đặt ở trên mặt bàn, biểu thị chính mình không có ác ý.
- Tôi...
Mục Lương muốn mở miệng giải thích một chút.
- Tôi có thể ra giá cao đến 1 phần 15 mua lại.
Biểu cảm của Nguyệt Chủ đang rất thành thật.
Bà cũng không muốn dùng sức mạnh uy hiếp Mục Lương, như mục tiêu của Huyết Hồ Tử là chuyện của Mục Lương sự.
- Hoa lạp lạp...
Mục Lương giang bàn tay ra, lòng bàn tay nhanh chóng phát động năng lực ‘Ngưng tụ Nguyên Tố Thủy’, một quả cầu nước màu xnah lam đang bắt đầu hình thành.
Anh đã lười dùng ngôn ngữ giải thích, trực tiếp sử dụng năng lực giải thích rõ cho người phụ nữ trước mắt.
- Đây đây đây...
Khuôn mặt của Nguyệt Chủ cười quyến rũ, tràn ngập kinh ngạc, môi đỏ mọng hơi mở ra không biết nên biểu đạt cái gì.
- Giống như mẹ... Một năng lực của Giác Tỉnh Gỉa.
Nguyệt Phi Nhan thất thần tự lẩm bẩm, người này xứng đáng là ái nữ của Nguyệt Chủ, môi hồng nhỏ nhắn cũng hé ra, dáng vẻ ngơ ngác.
- Tôi thấy... Ngài đã cảm ứng được năng lực giác tỉnh của tôi!
Mục Lương giơ tay lên, cất quả cầu nước vào trong thùng gỗ trong phòng.
- Xin lỗi, không nghĩ tới ngài cũng là một Giác Tỉnh Gỉa hệ Thủy Giả, là do tôi quá đường đột.
Nguyệt Chủ không hổ là thủ lĩnh một bộ lạc, sau khi thất thố, đã rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ ưu nhã, cũng biểu thị áy náy.
- Không sao.
Ngược lại, Mục Lương cười yếu ớt cho có lệ.
Nguyệt Chủ nhìn tướng mạo Mục Lương, đầu óc suy nghĩ rất nhanh, đột nhiên có một ý nghĩ.
Bà chớp chớp lông quyến dài nhỏ rũ mi, hỏi:
- Ngài Mục Lương, tôi có thể mạo muội hỏi ngài một chuyện không?
- Ngài hỏi đi.
Mục Lương kinh ngạc gật đầu.
Anh còn tưởng rằng Nguyệt Chủ sẽ lúng túng rời khỏi, không nghĩ tới còn ở lại, muốn nói chuyện tiếp.
- Ngài Mục Lương có định ở lâu dài ở bộ lạc Nguyệt Đàm không?
Nguyệt Chủ vén lên sợi tóc bên tai, hơi híp mắt lại, quyến rũ nói:
- Tôi có thể gả đứa con gái ngu ngốc này của tôi cho ngài.
- Hắc?
Mục Lương, Nguyệt Phi Nhan hai người trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang cười híp mắt trước mắt.
- Không được.
Mễ Nặc là người đầu tiên xù lông, nhịn không được la hét:
- Người phụ nữ Hồng Mao này không thể gả cho Mục... Đại nhân.
- Đối với, tôi, nhà của tôi... Nhà đại nhân tôi còn có nhiệm vụ muốn làm, không thể ở lại bộ lạc Nguyệt Đàm.
Ly Nguyệt cũng hoàn toàn mất đi vẻ lãnh đạm, quơ hai tay, nói ra lời ngăn cản đứt đoạn
- A được liệt...
Nguyệt Chủ quyến rũ nheo cặp mắt lại, âm u nhìn hai cô gái to gan này.
Trong lúc đó, con mắt màu xanh nước biển của bà nhìn quét qua hai cô gái và Mục Lương, vẻ mặt như có suy nghĩ.
Nguyệt Phi Nhan bị phản ứng của hai cô dọa cho giật mình.
Cô ấy nhíu lại lông mi màu đỏ, nghiêng đầu suy nghĩ:
- Hồng Mao nữ nhân? Là đang nói tôi sao?
- Đứa con gái ngu ngốc của tôi, con cảm thấy như thế nào nếu gả cho ngài Mục Lương?
Nguyệt Chủ nhìn ái nữ đần đần nhà mình, không nhịn được muốn trêu đùa cô ấy một chút.
- Mẹ, mẹ không nên nói bậy nói bạ nữa.
Khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan đỏ lên.
- Ngài Mục Lương? Tuy con gái của nhà tôi hơi ngốc một chút, nhưng vô cùng có tài.
Nguyệt Chủ đã đem chiến hỏa thiêu đốt đến gần trên người Mục Lương vẫn còn đang đứng.
- Câu hỏi của ngài, tôi cảm thấy có thể thử một lần.
Mục Lương nghiêm trang suy tính.
- Lạp lạp lạp???
Ly Nguyệt, Mễ Nặc phát sinh vẻ mặt khó tin.
- Xem ra ái nữ nhà tôi rất có mị lực.
Nguyệt Chủ nhìn ra Mục Lương đang cố ý phối hợp diễn màn kịch với bà.
- Mẹ, mẹ đừng nói nữa.
Cổ của Nguyệt Phi Nhan cũng đã nhiễm đỏ, có hơi không chống đỡ được, xấu hổ uy hiếp nói:
- Nếu mẹ lại nói lung tung, con sẽ càu nhàu mẹ như bình thường...
- Khái khái...
Nguyệt Chủ ưu nhã ho nhẹ một tiếng, cười híp mắt, nhìn chằm chằm ái nữ nhà mình.
- Hanh! Là mẹ bắt đầu nói bậy bạ trước.
Nguyệt Phi Nhan yêu kiều hừ bĩu môi.
- Được rồi, hôm nay chỉ vui đùa tới đây thôi.
Nguyệt Chủ ưu nhã đứng dậy.
Bà đã thăm dò thất bại.
Bản ý muốn dùng phương thức đùa giỡn, thăm dò Mục Lương một cái có ý ở lại bộ lạc Nguyệt Đàm hay không?
Nhưng, dưới tình huống xù lông của ba cô gái, bà cũng không thăm dò ra điều gì.
Nguyệt Chủ đi tới cửa.
Bà quay đầu cười tủm tỉm nhìn về phía Mục Lương, quyến rũ nói:
- Lời tôi mới vừa nói gả con gái cho ngài, ngài Mục Lương thực sự có thể suy tính một chút.
- Được, tôi sẽ thật lòng suy tính.
Mục Lương lại cười ấm áp.
Ai ~~
Nguyệt Chủ nhìn vẻ mặt ôn hòa nho nhã của Mục Lương, trong lòng thở dài.
Bà muốn thăm dò vì bộ lạc Nguyệt Đàm, lưu lại một Giác Tỉnh Gỉa hệ Thủy Giả, lần nữa thất bại.
Đều do con gái nhà mình không có mị lực gì.
- Mẹ, đi mau, mẹ nên về ngủ.
Khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan đỏ lên, lôi cánh tay Nguyệt Chủ ra ngoài kéo đi.
- Đừng túm nhanh như vậy, bây giờ mẹ còn chưa buồn ngủ.
- Mẹ, hôm nay, mẹ nhất định là ngủ không ngon, vừa rồi bắt đầu đã nói bậy bạ.
- Nhưng... Mẹ đang suy nghĩ tương lai cho con, dựa vào con tự tìm chồng, sợ là sẽ trở thành một lão thái bà.
- A......... Nguyệt Thấm Lam, mẹ lại nói...
- Ha ha... Không cho phép, không có lễ phép gọi thẳng tên lão nương.