Kỳ Nhông Ba Màu ngoan ngoãn nằm sấp xuống, còn lấy cái đuôi đưa qua làm bậc thang, để ba người các cô giẫm lên, sau đó di chuyển lên.
- Tiểu Thải, ngươi thật ngoan, chuyện lúc trước ngươi dọa ta xem như bỏ qua đi.
Mễ Nặc run đôi tai thỏ lên, cười tủm tỉm dùng tay vỗ lớp vảy kỳ nhông cứng đờ trên cái đuôi của Kỳ Nhông Ba Màu, sau đó di chuyển càng thêm ổn định.
Mục Lương nhả một chút tơ nhện ra, anh phải buộc chặt những thực vật này lại, nếu không thì sợ sẽ rơi xuống hết.
Ly Nguyệt chạy vội tới.
Cô thấy Mục Lương đang mỉm cười, trong lòng hiếu kì hỏi:
- Mặc dù có nhiều thực vật như vậy đúng là rất vui vẻ, nhưng ngươi cũng vui vẻ quá lâu rồi đấy?
- Ngươi không hiểu đâu, rất nhiều thứ ở đây cũng không sánh bằng khoai lang trong tay của ta.
Mục Lương cười khẽ lắc đầu, cầm khoai lang quý giá đi về phía Kỳ Nhông Ba Màu.
Khoai lang? Thật sự tốt như vậy à?
Ly Nguyệt nghi ngờ mím môi một cái.
- Tiếp theo cứ giao cho ta đi.
Mục Lương đứng bên cạnh kỳ nhông, cầm khoai lang trong tay giao cho cô gái tai thỏ.
Nha.
Ba cô gái ngoan ngoãn tránh ra.
- Phát động, thiên phú Điều Khiển Bách Ti.
Mục Lương giơ cánh tay lên, bàn tay, ngón tay đều phun ra rất nhiều tơ nhện, tổng cộng một trăm sợi tơ nhện trong suốt.
Vù… vù… vù...
Thiên phú Điều Khiển Bách Ti được vận dụng đến cực hạn:
Từng cây thực vật đều bị trói chặt:
Ngay lập tức được đặt ở trên lưng kỳ nhông, sau đó dùng tơ nhện cố định lại.
Thực vật bị quăng bay tới bay lui, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
- ?
Ba cô gái lập tức há to mồm, ngơ ngác nhìn Mục Lương đang thao túng tơ nhện ném đồ vật.
- Mục Lương quá lợi hại, một người làm bằng mười mấy người.
Mễ Nặc vẫn kính trọng như trước đây.
Ly Nguyệt nghe thấy cô gái tai thỏ nói vậy thì nhỏ giọng nói một câu:
- Ta phát hiện chúng ta hơi dư thừa.
- Vưu Phi Nhi lấy hai tay che mặt, ngơ ngác nhìn.
Ngô ngô ngô...
Bà nội Lục giãy dụa uốn éo người, nếu còn tiếp tục chuyển đi như vậy, tâm huyết cả một đời của nhà bà sẽ bị chuyển đi sạch mất.
Sau này bà sẽ không có chỗ để đi bộ, cũng không có rau xanh tươi mát để ăn. Không đến nửa giờ, lều lớn bên trong tất cả thanh sơ cây giống chờ bị chuyển đi không còn. Dự tính phải vận chuyển hai chuyến, không ngờ bị Mục Lương dùng tơ nhện chồng hết lên.
Cả người Kỳ Nhông Ba Màu quấn đầy tơ nhện, đầu lắc lư trái phải, bốn chân dùng sức chống lên, nhìn tổng thể dáng đi này có chút giống một viên sủi cảo.
- Hì hì… ha ha… Dáng đi của kỳ nhông thật quá thú vị…
Mễ Nặc nháy mắt bị chọc cười.
Khóe miệng của Ly Nguyệt và Vưu Phi Nhi cũng không tự chủ được cong lên.
???
Kỳ Nhông Ba Màu tủi thân, cái đầu lập tức nghiêng qua chỗ khác, nhìn chằm chằm chủ nhân nhà mình.
Khục khục...
Mục Lương ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, nói với ba cô gái:
- Lần này ba người các ngươi về nhà với Tiểu Thải đi.
- Hả? Vậy ở đây chỉ còn lại một mình ngươi à?
Ly Nguyệt nhăn hàng lông mày tuyết trắng lại.
- Một mình ta cũng thuận tiện hành động hơn.
Mục Lương nhẹ gật đầu một cái.
Anh còn đang muốn đi gặp hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan một chút, nếu như có thể cứu ra hai người, là có thể lấy thêm một chút Tinh Thạch hung thú.
Cướp sạch nhiều nhà trưởng lão như vậy, điểm tiến hóa của anh đã đạt tới con số kinh người, 138,620 điểm.
Cơ bản đã đủ để thuần dường một con động vật cấp sáu.
Không được, một mình anh đi quá nguy hiểm.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ít nhất cũng phải để ta đi theo ngươi.
Đội đi săn có đến vài trăm người, như thế nào thì cô cũng không yên lòng cho Mục Lương đi một mình.
- Ta, ta cũng muốn đi theo.
Vưu Phi Nhi tiến lên một bước, trốn ở sau lưng cô gái tóc trắng.
Cô biết cô gái tai thỏ rụt rè, vẫn là đi theo cô gái tóc trắng thích hợp hơn.
- Cho nên? Chỉ có một mình ta trở về?
Mễ Nặc biểu lộ ngơ ngác ôm khoai lang.
Mục Lương nhìn cô gái tóc trắng nghiêm túc lại cố chấp, lại nhìn cô gái tóc vàng cúi đầu không nói.
Anh bất đắc dĩ gật đầu, nói với cô gái tai thỏ:
- Mễ Nặc, ngươi về nhà trước đi, hừng đông chúng ta sẽ chạy trở về.
- Được rồi.
Mễ Nặc nhu thuận gật đầu.
Cô biết thực lực của mình yếu nhược, đi theo cũng chỉ gây cản trở, còn không bằng đi về trước giúp kỳ nhông dỡ hàng.
- Ta đưa ngươi lên.
Hai tay Mục Lương phun ra tơ nhện, đưa cô gái tai thỏ đến vị trí còn trống trên lưng kỳ nhông.
Hưu hưu hưu!
- Ta giúp ngươi cố định một chút, trở về tiểu Hồng sẽ giúp ngươi phá tơ nhện.
Mục Lương nói khẽ, tiện thể dùng tâm linh ý niệm ra lệnh cho Nhện Quỷ Đỏ bò về nhà.
- Biết rồi, các ngươi cẩn thận một chút.
Mễ Nặc bị tơ nhện trói kín người, chỉ lộ ra một cái đầu, thúy thanh hô:
- Ta ở nhà chờ các ngươi trở về.
- Đi thôi.
Mục Lương phất tay.
- Tê tê
Kỳ Nhông Ba Màu thè lưỡi, cơ thể tiến vào trạng thái ẩn thân, mang theo cô gái tai thỏ, bước từng bước chân nặng nề rời khỏi.
- Ngô ngô ngô...
Bà nội Lục nước mắt rưng rưng nhìn lều lớn bị chuyển đi không còn gì, đã có thể nghĩ đến tràng cảnh sau khi lão đầu nhà mình trở về nhìn thấy, thổ huyết.
- Các ngươi đều muốn dọn đi nhập vào bộ lạc khác, những vật này cũng không cần vất vả mang đến mang đến, nói không chừng nửa đường sẽ chết sạch.
Mục Lương đưa kỳ nhông đi xong, nhìn thấy gương mặt chán nản của bà nội Lục, nhẹ giọng an ủi.
-...
Khóe miệng của Ly Nguyệt hơi méo lên, ngươi như vậy là an ủi người ta à? Rõ ràng chính là đang châm chọc.
- Đi thôi.
Mục Lương mỉm cười phất tay, mang theo hai cô rời khỏi nhà đại trưởng lão.
Khi ba người đi ngang qua nhà giam giữ Lục Xuyên, còn có thể nghe tới bên trong truyền ra âm thanh cuồng hống bất lực.
- Dự định cứu hai người Nguyệt Chủ thế nào?
Ly Nguyệt hỏi.
Chúng ta qua đó nhìn xem tình huống thế nào rồi lại nói.
Mục Lương hơi suy tư một chút, nói:
- Không biết có bao nhiêu người chân chính trung thành với Nguyệt Chủ.
- Ngươi muốn cưỡng ép cứu người?
Lông mày đẹp của Ly Nguyệt lập tức nhăn lại, hỏi.
- Bằng vào thực lực bây giờ của ta, mạnh mẽ cứu người cũng không có gì nguy hiểm.
Trong lời nói của Mục Lương tràn đầy tự mãn.
Sau đó, nét mặt của anh lại hơi buồn rầu.
- Vậy ngươi đang lo lắng cái gì?
Ly Nguyệt híp mắt hỏi.
Nàng mẫn cảm phản ứng, sau đó nói:
- Ngươi đang lo lắng chuyện sau khi hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan được cứu ra ngoài?
- Đúng vậy.
Mục Lương giang tay ra.
- Chắc là các nàng sẽ ở lại trùng kiến Bộ Lạc Nguyệt Đầm, dù sao nhà của các nàng cũng ở đây.
Ly Nguyệt suy đoán nói.
Không phải tất cả mọi người đều muốn Bộ Lạc Nguyệt Đầm nhập vào bộ lạc khác, nếu như cứu Nguyệt Chủ ra, lấy năng lực của nàng có thể nhẹ nhõm duy trì một Bộ Lạc Nguyệt Đầm nhỏ hơn.
- Các nàng lưu lại cũng rất nguy hiểm, còn không bằng đi xa.
Mục Lương thản nhiên nói.
Hắn cảm thấy các Đại trường lão sẽ không dễ dàng bỏ qua Nguyệt Chủ, chớ nói chi là hình như người của Bộ Lạc Thiên Thụ cũng để mắt tới hai mẹ con Nguyệt Chủ.
- Ngươi muốn mời các nàng gia nhập chúng ta?
Ly Nguyệt trợn to đôi mắt màu trắng, ngay sau đó cô kịp phản ứng.
- Ừm hừ!
Mục Lương gật đầu.
Mặc kệ ở nơi nào, nhân tài đều rất khan hiếm, chớ nói chi là hai tên Giác Tỉnh Giả.