Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 82 Xem Ra, Ta Tới Rất Đúng Lúc (1)

Hai người Nguyệt Chủ và Nguyệt Phi Nhan tuyệt đối là nhân tài.

Một người là Giác Tỉnh Giả hệ Thủy có thể mạnh mẽ đến phát giác được tình hình nguồn nước trong phạm vi toàn bộ bộ lạc.

Một người là Giác Tỉnh Giả hệ Hỏa có thể một mình đối phó hai người Huyết Đao, Dạ Sài có được sức mạnh cấp ba, có thể thấy được thiên phú mạnh.

Mục Lương muốn xây dựng thế lực, giai đoạn đầu tiên cần nhất chính là một vài tinh anh, dù sao không gian trên lưng Rùa Đá cũng có hạn.

Lần này, anh sẽ ưu tiên tiến hóa Rùa Đá đến động vật thuần dưỡng cấp sáu, không gian phía sau lưng mai rùa dựa theo quy luật trước đó, ít nhất sẽ mở rộng đến mười vạn mét vuông.

Không gian rộng lớn như vậy, có thể chứa được thêm trăm người đã không sai biệt lắm, nhiều hơn nữa thì hoàn toàn không cần thiết.

Nói đơn giản một chút, Mục Lương chính là coi trọng thực và lực thiên phú của hai người, muốn lôi kéo hai người gia nhập “thành Huyền Vũ”, tương lai sau khi xây dựng sẽ trở thành cán bộ.

Thành viên nòng cốt của tổ chức phải tập hợp trước khi xây dựng, nếu không như thế nào kiếm Tinh Thạch hung thú để cho động vật thuần dưỡng tiến hóa đây chứ.

- Các nàng sẽ đồng ý chứ?

Trên gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt hiện lên cổ quái.

Trước có, Nguyệt Chủ mời Mục Lương lưu lại làm Nguyệt Chủ của Bộ Lạc Nguyệt Đàm.

Sau có, Mục Lương mời Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan rời khỏi Bộ Lạc Nguyệt Đàm.

- Không bắt buộc.

Mục Lương rất bình thản nói.

Nếu như không muốn gia nhập thì anh sẽ đi tìm một chút nhân tài mới, hoặc là tự mình bồi dưỡng mấy người.

Chỉ là nếu như vậy thì việc thu thập Tinh Thạch hung thú sẽ chậm hơn rất nhiều, dựa theo kế hoạch của anh thì sẽ chậm hơn khoảng nửa năm.





Lúc này, trong sân nhà Nguyệt Chủ.

Hai nhóm người có số lượng cách xa nhau đang giằng co.

Một bên có mười mấy người. Một bên có hai, ba trăm người.

- Vệ Cảnh, ngươi mau tránh ra, ngươi đừng quên là ai đề bạt ngươi lên vị trí đại đội trưởng này.

Gương mặt đại trưởng lão đen lên, tức giận nhìn người đàn ông ở trước mắt.

Ông không ngờ, nhìn thấy thành công ngay ở trước mắt, Vệ Cảnh một trong nhưng đại đội trưởng mà ông kỳ vọng rất cao lại suất lĩnh đội viên cản họ lại.

- Đại trưởng lão, các ngươi làm như vậy là tạo phản, hơn nữa, ta chỉ trung thành với Nguyệt Chủ.

Vệ Cảnh giơ cái khiên lớn lên, một tay cầm thanh đao dài đứng chặn ở trước cổng, không sợ hãi chút nào đối mặt với Đại trường lão.

- Ta chỉ muốn giúp mọi người tìm tới cuộc sống mới, sau này sẽ hoàn toàn không cần sợ không có nước uống.

Đại trưởng lão hiên ngang lẫm liệt hô to:

- Chẳng lẽ, mọi người không muốn có đầy đủ nước uống à?

- Muốn.

Hai ba trăm tên thành viên của đội đi săn hô to.

- Nếu muốn thì chúng ta phải nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ, như vậy chúng ta có thể xây thành trì.

Đại trưởng lão dùng lời nói đầy mê hoặc nói to:

- Đến lúc đó, mọi người chúng ta đều có thể vào trong thành ở, cũng không cần phải tiếp tục đau đầu vì nước uống...

- Chúng ta có Nguyệt Chủ ở đây cũng không cần phải đau đầu vì nước.

Vệ Cảnh lớn tiếng đánh gãy. Hắn chỉ mọi người ở đây, nghiêm nghị quát hỏi:

- Hiện tại, Nguyệt Chủ chỉ là thụ một chút tổn thương mà các ngươi đã muốn vứt bỏ nàng à? Lương tâm của các ngươi ở đâu?

- Chúng ta không vứt bỏ Nguyệt Chủ.

Đại trưởng lão nghiêm khắc bác bỏ.

Hắn bước lên nửa bước, dùng giọng điệu tận tình khuyên bảo:

- Chúng ta chỉ là thấy Nguyệt Chủ đã mệt mỏi, chỉ cần Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ, Nguyệt Chủ cũng sẽ không cần tiếp tục ngưng tụ nước, có thể có cuộc sống tự do tự tại.

- Vậy tại sao ta lại nghe nói là các ngươi dự định coi Nguyệt Chủ giống như hàng hóa, giao dịch với Bộ Lạc Thiên Thụ vậy?

Vệ Cảnh vạch mặt hỏi lại.

Đúng vậy, nếu như chỉ cần Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ, hắn sẽ không phản đối, dù sao chỗ tốt nhiều hơn chỗ xấu, nhiều nhất là có một đoạn thời gian không quen mà thôi.

Nhưng nếu phải dùng Nguyệt Chủ để đổi lấy một cơ hội như vậy thì chuyện này tuyệt đối là vô sỉ.

- Ngươi nghe ai nói vậy? Chuyện này tuyệt đối là lời nói vô căn cứ.

Sắc mặt đại trưởng lão hơi thay đổi, sau đó trấn định nói to:

- Thủ lĩnh của Bộ Lạc Thiên Thụ vừa kế vị, vẫn không có chính thống phu nhân, nhưng hắn lại rất ngưỡng mộ Nguyệt Chủ.

- Nói thật dễ nghe.

Vệ Cảnh cười giễu nói.

Hắn là một chút cũng không tin đại trưởng lão.

Chỉ có đàn ông là hiểu đàn ông nhất, hắn biết thủ lĩnh Thiên Thụ coi trọng Nguyệt Chủ, chẳng qua là vì năng lực thiên phú mới thức tỉnh của đại tiểu thư.

Chỉ cần hai người cưới nhau, sinh ra hậu đại rất có thể sẽ thức tỉnh năng lực giống vậy.

- Các ngươi thật không tránh ra?

Đại trưởng lão đã hơi mất đi kiên nhẫn. Hắn cũng không muốn thúc đẩy chuyện Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ quá nhanh, ai ngờ Nguyệt Chủ lại bị thương, một đoạn thời gian tiếp theo sẽ không ngưng tụ được nước.

Lại bị Nguyệt Phi Nhan mắng một trận, đại trưởng lão trở về thì càng nghĩ càng giận, hoàn toàn không thể nhịn được nữa, thế là hắn bắt đầu liên hệ tất cả mọi người của đội đi săn.

Đồng thời dưới sự hỗ trợ của nội ứng, đại trưởng lão không cần bỏ ra quá nhiều sức lực đã thuyết phục chín mươi tám phần trăm thành viên đội đi săn đồng ý Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ.

Mà, hai phần trăm còn lại không đồng ý cũng chính là người vứt bỏ phiếu, hiện tại đang đứng ở mặt đối lập với bọn hắn, tất cả đều là một chút gương mặt trẻ tuổi.

- Trước kia chúng ta được hưởng lợi từ Nguyệt Chủ vô tư kính dâng nước, hiện tại đã đến lúc chúng ta báo đáp ân tình này.

Vệ Cảnh giơ cao thanh đao dài trong tay, mở miệng hét lớn:

- Chết cũng sẽ không tiếc.

Một người hô lên trăm người khí thế.

- Chết cũng sẽ không tiếc.

Mười mấy người giơ cao thanh đao dài trong tay, gầm thét.

- Vậy thì cũng đừng trách chúng ta, thay đổi cũng phải cần máu tươi của tội nhân làm nền.

Đại trưởng lão tìm xong cớ cho đội đi săn sau lưng. Nhưng khi hắn vừa giơ tay lên cao chuẩn bị hạ xuống, để người của đội đi săn tấn công.

- Các ngươi đến cùng muốn làm gì?

Cả người Nguyệt Phi Nhan tỏa ra ánh sáng, từ trong phòng đi ra.

Là đại tiểu thư.

Đám người bạo động an tĩnh lại, tên tuổi của đại tiểu thư vẫn rất hữu dụng.

- Sao ngài lại ra đây, có chúng ta ở đây, tuyệt đối không ai dám ép buộc ngài và Nguyệt Chủ.

Vệ Cảnh nhích qua bên cạnh, nhường lại vị trí, sau đó khí thế lăng lệ nói.

- Cảm ơn ngươi.

Nguyệt Phi Nhan cảm kích nói. Nếu mà cô còn không ra thì tình thế sẽ không khống chế nổi. Từ nửa đêm, sau khi cô nằm ngủ không lâu lắm đã bị đánh thức.

Đại trưởng lão dẫn người vây quanh, muốn mẹ cô ra mặt, tuyên bố Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ.

Nếu không thì sẽ nhốt hai người họ lại, coi như quà tặng cho người của Bộ Lạc Thiên Thụ.

Lúc đầu, Nguyệt Phi Nhan đã nghĩ sẽ liều chết đánh cược một lần.

Không ngờ, người con trai của trung đoàn trưởng trước đây, Vệ Cảnh dẫn người ngăn cản giữa sân, mới giúp cho cô có thời gian suy nghĩ ứng đối ra sao.

- Các ngươi muốn làm gì?

Nguyệt Phi Nhan đứng ở phía trước, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập uy nghiêm, hỏi:

- Là mẹ của ta có lỗi với mọi người à?

Vấn đề này, không ai dám trả lời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất