Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Chủ ngưng trọng.
- Ngươi hỏi đi.
Mục Lương có hơi tò mò người phụ nữ xấu bụng sẽ hỏi cái gì.
- Nếu như ta và Phi Nhan gia nhập thành Huyền Vũ , chúng ta cần phải làm những chuyện gì?
Nguyệt Chủ nhất muốn biết là bản thân cần phải làm gì.
Bộ lạc Thiên Thụ muốn mẹ con họ tới nối dõi tông đường, đây là chuyện bà ghét nhất.
Lão nương còn chưa từng yêu đương, nghĩ sao bảo ta sanh con cho thủ lĩnh bộ lạc Thiên Thụ? Không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ hắn đều không có.
- Đây sẽ do các ngươi tự quyết định, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi làm chuyện gì.
Mục Lương chưa có cơ cấu thành Huyền Vũ, cho nên đương nhiên sẽ không an bài Nguyệt Chủ làm gì!
Chờ thành Huyền Vũ thành lập xong, Nguyệt Chủ tự nhiên sẽ có việc để làm, tìm được vị trí của mình.
-...
Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt hiện lên ý cười, thầm nghĩ Mục Lương rất xấu xa, thành Huyền Vũ còn không thành lập, đã lừa dối người khác gia nhập vào.
- Tự do như thế?
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Chủ tràn ngập tia kinh ngạc.
Đây xem bà như dân chúng thành bình thường mời đến? Không coi trọng năng lực của bà sao?
Phải biết rằng, bà chính là một vị Giác Tỉnh Giả cấp sáu, đặt ở các thành trì đều là cường giả có danh vọng.
- Tự do không tốt sao?
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười.
- Không phải, rất tốt.
Nguyệt Chủ mờ mịt lắc đầu, nhưng có hơi không tin tưởng.
- Không bằng, ngươi đến xem thành Huyền Vũ rồi quyết định?
Mục Lương khéo léo liếc nhìn bộ dáng của cô gái tóc đỏ một cái.
Anh biết Nguyệt Chủ lo lắng, nếu như một thân một mình, Hứa Nguyệt chủ sẽ rời đi cùng anh.
- Đi, ta đi xem thành Huyền Vũ rồi quyết định, nếu như thích hợp, ta sẽ dẫn Phi Nhan gia nhập vào.
Nguyệt Chủ cảm thấy xem trước lại gia nhập cũng không tệ.
Như vậy bà sẽ không có buồn phiền ở nhà, dù sao nếu như bây giờ đáp ứng, lại không phải gia nhập, như vậy làm trái tín niệm làm người của bà.
- Mẹ, chúng ta sẽ đi thành Huyền Vũ sao?
Nguyệt Phi Nhan mừng rỡ hỏi.
Cô đã bắt đầu ước mơ cuộc sống ở thành Huyền Vũ .
Có báo chí xem, ăn cơm trưa ngon, có thể uống lá trà của Tinh Huy Trà Thụ.
- Ừm, chúng ta đi nhìn trước.
Nguyệt Chủ nhoẻn miệng cười, cả người ung dung rất nhiều.
- Nguyệt Chủ, xin cho bọn thuộc hạ theo ngươi.
Vệ Cảnh tiến lên một bước, khom người khom lưng thỉnh cầu nói.
Phía sau hắn có mười mấy thành viên đội săn bắn, đều khom người khom lưng thỉnh cầu.
- Các ngươi cũng muốn cùng chúng ta đi đến thành Huyền Vũ ?
Vẻ mặt của Nguyệt Chủngẩn người.
- Vâng.
Vẻ mặt của Vệ Cảnh đau khổ, râu mép mấp máy.
Bất kể là bộ lạc Nguyệt Đàm, vẫn bộ lạc Thiên Thụ đã không có đất dung thân cho mười mấy người bọn h.
- Cái này...
Nguyệt Chủ quay đầu nhìn về phía Mục Lương, mang nhiều người như vậy đi đến thành Huyền Vũ , đã không phải là chuyện bà có thể làm chủ.
- Có thể, đều có thể đi tới thành Huyền Vũ.
Khóe miệng của Mục Lương nở nụ cười càng thêm xán lạn.
Anh ngồi ở trên mái nhà, quan sát qua mười mấy người Vệ Cảnh, mỗi người đều là người trung thành, dũng khí và phẩm tính đều rất tốt.
Có những tinh anh này đến giúp đỡ tổ kiến thành Huyền Vũ , hoàn toàn là một khởi đầu tốt đẹp.
- Cảm ơn.
Vệ Cảnh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như không cho bọn họ đi theo, hắn chỉ có thể mang theo mười mấy gia đình đi lưu lạc, hoặc tìm một bộ lạc gia nhập vào.
- Các ngươi còn có phải chuẩn bị gì không?
Mục Lương quét nhìn đám người, hỏi:
- Nếu không có, bây giờ chúng ta sẽ rời đi?
- Có, ta muốn trở về mang theo vợ và các con cùng nhau rời đi.
Vệ Cảnh ngượng ngùng gãi râu mép.
- Còn có ta, ta muốn dắt theo chị gái.
- Ta cũng muốn trở về.
Mười mấy người đội săn bắn dồn dập mở miệng, bọn họ bỏ qua toàn bộ đến giúp Nguyệt Chủ.
Nếu bọn họ chết rồi, bộ lạc Nguyệt Đàm cũng sẽ không làm khó người nhà của bọn họ.
Nhưng nếu như bọn họ theo Nguyệt Chủ chạy thoát, kết quả kia sẽ hoàn toàn khác nhau, khả năng người nhà sẽ bị liên lụy.
- Các ngươi có thể đi ra ngoài sao?
Mục Lương ngắm nhìn sân cửa chính.
Anh thầm đếm số người bên ngoài, nếu như người mười mấy gia đình cùng nhau rời đi, khoảng chừng có chừng năm mươi người.
Như vậy, nhóm dân bản địa đầu tiên của thành Huyền Vũ đã có.
Hơn nữa, một thân một mình gia nhập vào, cũng không giống với chuyện mang theo người nhà gia nhập vào.
Đây đại biểu cho suy nghĩ sinh sống lâu dài.
- Nếu như chỉ chúng ta rời đi, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản.
Vệ Cảnh thở dài nói.
Người bên ngoài, cũng chỉ vì ngăn cản Nguyệt Chủ.
- Vậy các ngươi trở về chuẩn bị đi, mang theo người nhà đến cửa chính bộ lạc Nguyệt Đàm, sau đó ta tới đón các ngươi.
Mục Lương không thể nào từng bước từng bước hộ tống từng gia đình, chỉ có thể một lần dẫn theo một đám người tập thể rời đi.
- Được.
Vệ Cảnh gật đầu.
Hắn dẫn đầu đi nhanh về ra ngoài cửa viện, trở về mang theo vợ con chuẩn bị rời khỏi bộ lạc Nguyệt Đàm.
Mười mấy người đội săn bắn cũng rời khỏi theo.
Quả nhiên, ngoài sân cửa chính chỉ truyền tới rối loạn tưng bừng, cũng không có ai làm khó đám người Vệ Cảnh rời khỏi.
- Hiện tại, các ngươi đi thu dọn một chút, sau đó cùng ta rời khỏi.
Mục Lương nhẹ giọng nói đối với hai người Nguyệt Chủ.
- Chúng ta không thể đi bây giờ.
Nguyệt Chủ lắc đầu, giọng nói yếu ớt nói:
- Nếu như hiện tại chúng ta đi theo ngươi, bọn Vệ Cảnh cũng sẽ bị bắt lấy.
Hiện tại, hai mẹ con bà đột nhiên biến mất, như vậy đám người Vệ Cảnh chính là hiềm nghi lớn nhất, tuyệt đối sẽ bị bắt lại thẩm vấn.
- Như vậy, ngươi định làm gì?
Mục Lương không nói mình có thể cứu người ra, ngược lại muốn biết suy nghĩ của người phụ nữ xấu bụng.
- Ta sẽ dẫn Phi Nhan cùng nhau đến cửa chính bộ lạc Nguyệt Đàm, chờ ngươi tới đón chúng ta.
Nguyệt Chủ quyến rũ nhẹ nháy mắt một cái với Mục Lương.
- Ngươi là muốn làm bộ đáp ứng bọn họ?
Khóe miệng của Mục Lương khẽ nhếch, người phụ nữ xấu bụng thật không hổ là người phụ nữ trưởng thành , sức khiêu khích mị lực có chút lớn.
- Đúng.
Nguyệt Chủ cảm thấy chỉ có như vậy, mới có thể mang theo mọi người cùng nhau rời khỏi.
- Được, như vậy ta cũng sẽ đỡ tốn sức.
Mục Lương nhẹ gật đầu một cái.
Trước tiên, anh có thể trở về tiến hóa Rùa Đen, nếu không... Năm mươi mấy người thật sự có hơi chặt.
Hơn nữa, cuối cũng vẫn phải biểu diễn một ít thực lực, làm cho đám người Nguyệt Chủ biết, đi theo anh, rời khỏi là một chuyện tốt.
…
Trời bắt đầu sáng, nhưng mặt đất vẫn chưa thấy rõ.
Bên ngoài bộ lạc Nguyệt Đàm, Mục Lương mang theo Ly Nguyệt, Vưu Phi Nhi đi về phía Rùa Đen.
- Nguyệt Chủ, đột nhiên cho ngươi tinh thạch hung thú, bà ấy có có dụng ý gì?
Ly Nguyệt nhìn một túi tinh thạch hung thú lớn trong tay Mục Lương.
Lúc chia tay, Nguyệt Chủ bảo Nguyệt Phi Nhan tất cả tinh thạch hung thú mình có cho Mục Lương.
- Đây muốn xem chúng ta hiểu như thế nào?
Khóe miệng của Mục Lương lại cười nói.
Bà ấy biết chắc chắn anh nhất định sẽ đến cứu họ?
Hoặc đơn thuần là cảm kích?
Dụng ý là nhất định có, tỉ mỉ nghĩ lại cũng rất nhiều.