Hiện tại, mặc kệ Nguyệt Chủ có dụng ý gì, tinh thạch hung thú đã đến trong tay Mục Lương, đây là sự thật không thể chối cãi.
- Đây...
Ly Nguyệt gật đầu.
Con ngươi màu trắng của cô hiện lên một tia lo lắng, há miệng muốn nói rồi lại ngập ngừng không nói.
- Ngươi muốn nói gì cứ nói đi.
Mục Lương có thể cảm giác được cô ấy đang do dự.
- Chính là... Nếu chúng ta cho nhiều người ở lại như vậy.
Ly Nguyệt rũ đầu xuống, giọng nói lạnh nhạt càng ngày càng nhỏ giọng:
- Tiểu Huyền Vũ khả năng có hơi... Quá chật.
Trước đây, cô vẫn còn ở mơ ước, nếu như Tiểu Huyền Vũ thu nhận thêm người mới, vậy chỉ cần thu nhận mười mấy người là đủ.
Chỉ là, cô gái màu trắng không nghĩ tới Mục Lương lập tức thu nhận hơn năm mươi người, hiện tại phía sau lưng Tiểu Huyền Vũ chỉ cỡ khoảng 1000m vuông, thu nhận nhiều người như vậy, hình như quá chật chội.
- Quá chật sao?
Mục Lương thấy buồn cười.
- Ta ta, ta không có ý gì khác.
Ly Nguyệt hốt hoảng, quẫy đôi tay, lo lắng Mục Lương hiểu lầm cô quá ích kỷ, hoặc ghét bỏ cô quản nhiều.
- Ta biết.
Mục Lương ôn hòa đưa tay xoa xoa đầu cô gái.
Hắn ngẩng đầu nhìn đồi núi cách đó không xa, khẽ cười nói:
- Tiểu Huyền Vũ sẽ trưởng thành rất nhanh.
- Sẽ trưởng thành rất nhanh? Có ý gì?
Đôi chân của Ly Nguyệt hơi chậm lại, khuôn mặt xinh đẹp có hơi mờ mịt.
Trưởng thành rất nhanh, cũng không có khả năng tăng gấp đôi kích thước cơ thể chứ?
- Rất nhanh ngươi sẽ biết.
Mục Lương đi nhanh về phía trước.
Vưu Phi Nhi vẫn đi theo ở phía sau, nhìn thấy Mục Lương đi xa được một đoạn, vội vã tiến lên góp mặt.
Cô nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, các ngươi đang nói cái gì vậy? Tiểu Huyền Vũ là cái gì?
- Rất nhanh, ngươi sẽ biết.
Ly Nguyệt học theo, nói một câu y chang anh.
- Cái gì đó? Ngươi cũng học được chơi trò thần bí.
Vưu Phi Nhi có chút không hài lòng, vểnh miệng.
Cô cảm thấy Ly Nguyệt đã thật sự thay đổi, hoàn toàn không có cảm giác thanh lãnh trước kia.
Trở nên đa sầu đa cảm, đồng thời cũng bắt đầu học xấu.
- Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, chờ một chút ngươi nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người.
Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt hiện lên một tia giảo hoạt.
Vưu Phi Nhi buồn khổ, nghiêm mặt, nói:
- Ngươi nói như vậy, ta càng thêm tò mò hơn.
- Rất nhanh sẽ đến.
Ly Nguyệt lắc đầu.
Vưu Phi Nhi không tha, cứ hỏi:
- Rất nhanh là bao lâu?
- Ở phía trước.
Cái cằm trắng nõn như tuyết của Ly Nguyệt chỉ chỉ về phía trước.
- Phía trước? Ngọn núi nhỏ kia?
Vưu Phi Nhi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Mục Lương đang đứng trên gò núi phía trước.
- Các ngươi mau tới đây, chúng ta phải đi lên rồi.
Mục Lương quay đầu vẫy tay hô.
Liên tục tiến hóa hai lần động tĩnh nhất định sẽ khá lớn, vẫn nên đứng sau lưng Rùa Đen mới tương đối an toàn.
- Tới đây.
Ly Nguyệt dắt Vưu Phi Nhi chạy chậm đi qua.
- Tiểu Huyền Vũ, dậy đi.
Mục Lương dùng suy nghĩ trong đầu gọi Rùa Đen tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
- Ngao ô ~~
Rùa Đen mê mang mở mắt ra, sau đó đã cảm nhận được khí tức thân thiết.
- Thật lớn!
Vưu Phi Nhi ngơ ngác nhìn Rùa Đen mở mắt.
Cô có hơi bị hù dọa không dám động.
- Cho chúng ta đi lên.
Mục Lương ra lệnh.
- Ngao ô ~~
Rùa Đen lập tức sử dụng năng lực, dâng lên đất đá đang nằm yên dưới chân Mục Lương và hai cô gái.
- A...? Đã xảy ra chuyện gì?
Vưu Phi Nhi cảm thấy thân hình đứng không vững, phát ra một tiếng kêu sợ hãi, khẩn trương ôm lấy cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt hé miệng nói:
- Chúng ta đang ở về nhà.
Lần này, cô cảm giác không cần đi qua cầu thang đá cũng thật mới mẻ.
- Hả?
Vưu Phi Nhi mơ hồ chớp con ngươi màu vàng óng, rất lâu không nói ra chữ nào.
- Ừm, nhà mới.
Ly Nguyệt lộ ra một nụ cười ngọt ngào, chỉ là bị mặt nạ che khuất, không ai nhìn thấy được.
Rất nhanh, ba người được Rùa Đen đưa lên mai rùa.
- Mục Lương, Ly Nguyệt, các ngươi đã về rồi.
Mễ Nặc vui vẻ chào đón.
- Ngươi vẫn còn đang chăm sóc cây?
Mục Lương giơ tay lên xoa xoa đầu của cô gái tai thỏ.
Hắn liếc nhìn Kỳ Nhông Ba Màu nằm trong sân, đang tháo ra tơ nhện với Nhện Qủy Đỏ.
- Ừm, phải mau chuẩn bị trồng xuống mới được, nếu không... Sẽ chết mất.
Khuôn mặt của Mễ Nặc tràn ngập chăm chú.
Sau đó, trên mặt cô hiện lên một tia khổ não, thanh thúy nói:
- Chính là nơi đây quá nhỏ, rất nhiều thực vật không biết có thể trồng được ở đây hay không?
- Không cần lo lắng, chẳng mấy chốc sẽ giải quyết được vấn đề này.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Lẽ nào?
Mễ Nặc kinh ngạc mở lớn cái miệng nhỏ nhắn.
Cô là người duy nhất biết Rùa Đen, biết quá trình nó trưởng thành một con rùa nhỏ cỡ lòng bàn tay.
- Đúng, giống như suy nghĩ của ngươi.
Mục Lương quơ quơ túi chứa tinh thạch hung thú trong tay.
- Hiện tại bắt đầu sao?
Con ngươi màu lam của Mễ Nặc chớp chớp.
Cô chớp mắt nhắc nhở Mục Lương, liếc mắt Vưu Phi Nhi bên cạnh một cái.
- Không có việc gì.
Mục Lương lắc đầu.
Có thể để cho động vật thuần dưỡng đạt được tiến hóa, bí mật này vẫn không thể giấu được, về sau Rùa Đen sẽ càng ngày càng lớn, người ở sau lưng Tiểu Huyền Vũ cũng sẽ biết là chuyện gì đang xảy ra.
Như vậy, tìm một cái cớ hợp lý, che giấu đi năng lực chân chính của hệ thống, sẽ có thể giảm bớt những ý nghĩa chân chính bên trong.
- Phải tránh sao?
Ly Nguyệt tiến lên hỏi.
Cô cũng mơ hồ đoán được một ít khả năng, như Kỳ Nhông Ba Màu đột nhiên lớn lên.
- Không cần, đều là người mình.
Mục Lương kinh hoảng một cái.
Hắn ngồi xổm xuống đổ tinh thạch hung thú ra, hai tay đặt trên tinh thạch hung thú.
- Hệ thống, mau chuyển hóa tất cả tinh thạch hung thú thành điểm tiến hóa.
- Sau đó, cho Rùa Đen tiến hóa đến cấp 6.
Mục Lương liên tiếp hạ hai mệnh lệnh.
- Keng! Chuyển hóa thành công, thu được điểm tiến hóa: 86210.
- Keng! Cấp 4 tiến hóa đến cấp 6, khấu trừ 110000 điểm tiến hóa.
- Keng! Rùa Đen tiến hóa cấp 6 thành công.
- Keng! Có kế thừa thiên phú của Rùa Đen: Địa Nham Nặng Gấp Mười Lần hay không?
- Kế thừa.
Mục Lương suy nghĩ trong lòng.
- Keng! Địa Nham Nặng Gấp Mười Lần đang trong quá trình thay đổi... Đang trong quá trình thích xứng... Hoàn tất truyền thừa.
Toàn thân Mục Lương như có một dòng nước ấm bao phủ, bắp thịt bị xé nứt rồi lại sinh trưởng, đầu khớp xương giống như có ngàn vạn con côn trùng đang bò cắn.
Lúc này, mạch máu hiển hiện bên ngoài da của Mục Lương, toàn thân da xưng lên đỏ bừng, nhìn qua hết sức kinh người.
- Mục Lương, ngươi làm sao vậy?
Mễ Nặc bối rối lo lắng, tay chân luống cuống không biết nên làm sao bây giờ.
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy tình huống này, gấp đến độ ánh mắt đều ửng đỏ.
- Không có việc gì, Mục Lương chắc đang cường hóa thân thể.
Ly Nguyệt cắn chặc môi dưới ôm lấy cô gái tai thỏ.
Sắc mặt của cô nghiêm túc nhìn Mục Lương, biểu hiện biến hóa mạnh như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Vưu Phi Nhi quan tâm tiến lên trước, tỉ mỉ nghiên cứu rồi đưa ra một kết luận:
- Là cường độ tiến hóa cấp bảy.
- Cấp bảy?
Ly Nguyệt khiếp sợ mở lớn cái miệng nhỏ nhắn.
Cấp bảy ở các thành trì lớn đã là cấp bậc của các đại nhân vật.
- Ừm, là cấp bảy.
Con ngươi màu vàng óng của Vưu Phi Nhi lóe lên tia khiếp sợ.
Đột nhiên, mặt đất hơi run nhẹ.
- Ùng ùng...
Rùa Đen kềm chế nứt vỡ do tiến hóa mang tới, đồng thời, nó đã ở khắc chế không làm hư hại đến những thực vật được trồng và căn nhà sau lưng nó.