Chương 54 - Anh Nên Làm Cái Gì
Trong ánh mắt phía sau cặp kính gọng đen của Lục Bình chính là ham muốn chinh phục bệnh hoạn.
"Nữ vương tỏa sáng rực rỡ."
"Xinh đẹp mà cao lãnh."
"Cho nên…"
"Gu của mình thực ra là nữ vương mạnh mẽ, ngự tỷ cao lãnh? Thuộc tính của mình là…”
Lục Bình thu tầm mắt lại, suy nghĩ của anh đang điên cuồng phun trào, nhưng trên gương mặt lại không để lộ ra chút nào.
Anh nhìn chằm chằm vào laptop.
Ngón trỏ cầm bút đột nhiên dùng sức siết chặt… Anh bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa đằng sau việc Lý Ngọc Trân lúc nãy không thèm chú ý đến mình. Anh càng ngày càng háo hức trông chờ những thay đổi phía sau!
Hội nghị kết thúc.
Lục Bình cầm bản ghi chép và tập tài liệu của mình lên, giống như một nhân viên văn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn, khiêm tốn sánh vai cùng Trương Oánh Oánh đi theo phía sau Cố Đại Thạch.
…
"A —— "
"Trở về rồi!"
"Vẫn là công ty nhà mình thoải mái hơn!"
Trở lại văn hóa Ngô Minh.
Phong cách bài trí tổng thể của công ty thấp hơn Xuyên Hòa mấy bậc, các đồng nghiệp cũng không được hào nhoáng như những người lúc nãy. Nhưng cả Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bọn họ ngồi ở trước bàn làm việc.
Trương Oánh Oánh ôm lấy cái đệm dựa trên ghế, nằm lên trên bàn, duỗi người, sau đó thả lỏng nhắm mắt lại.
Trời hoàn toàn tối.
Buổi tối, 10 giờ.
Trong Văn hóa Ngô Minh chỉ còn lại những người nhận nhiệm vụ từ Xuyên Hòa là vẫn còn ở đó.
Cố Đại Thạch dời ánh mắt khỏi màn hình máy tính, anh liếc nhìn thời gian, đưa tay gõ gõ mặt bàn Lục Bình, sau khi thấy người kia và Trương Oánh Oánh ngoảnh lại thì mới trầm giọng nói:
"Hôm nay tới đây thôi."
Anh nhìn về phía những đồng nghiệp khác rồi vỗ tay một cái.
"Tất cả mọi người cực khổ rồi! Ngày mai đi làm nhớ đem theo biên lai taxi, công ty sẽ thanh toán toàn bộ!" Cố Đại Thạch đứng lên, cao giọng nói ra.
Lục Bình lưu lại bản thiết kế đang làm dở, anh nhìn về phía Cố Đại Thạch, trên mặt lộ ra nụ cười. Làm việc cùng nhau mấy năm, anh rất ít khi hoặc có lẽ là gần như chưa từng thấy Cố Đại Thạch có thái độ nghiêm túc như vậy.
Anh nhận ra được một tầm mắt khác, nghiêng đầu nhìn lại thì trông thấy Trương Oánh Oánh đang nhìn mình. Cô cười hì hì một tiếng, đưa tay chỉ chỉ Cố Đại Thạch.
"Xuyên Hòa ở tầng trên đều bận đến điên rồi."
"Chúng ta chắc là cũng phải đợi đến mấy ngày trước đợt bán hàng mới có thể thoải mái hơn được, kể từ bây giờ cho đến khoảng nửa tháng nữa đều sẽ phải tăng ca."
Các đồng nghiệp lần lượt rời khỏi.
Một lúc sau, bên trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người Lục Bình ở gần góc cửa sổ. Bọn họ cũng không vội rời khỏi mà là ngồi một hồi, uống mấy hớp trà, tán gẫu mấy câu.
Cố Đại Thạch ngáp một cái, trầm giọng nói.
"Hì hì!"
"Cảm giác cũng không tệ lắm!"
Ánh mắt Trương Oánh Oánh rất sáng, cười nói.
Lục Bình ngồi ở một bên không nói gì, anh nở nụ cười yếu ớt, nhìn về phía hai người. Lúc này, Trương Oánh Oánh quay đầu nhìn lại, tầm mắt hai người giao nhau. Lục Bình nhìn thấy được ý cười nồng đậm ở trong mắt cô gái. Ngay sau đó, cô bỗng ngẩn người, gò má lập tức đỏ ửng, nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.
…
"Tôi không có nhiều thời gian."
"A Bình, Oánh Oánh, tôi đi trước đây."
Dưới tòa nhà.
Xe taxi đến.
Cố Đại Thạch vốn là người thường xuyên quan tâm tới Lục Bình và Trương Oánh Oánh lại ngồi vào xe trước, khoát tay một cái sau đó liền biến mất ở trong tầm mắt của hai người.
Hai người rất ít khi có thời gian ở riêng với nhau.
Trương Oánh Oánh sánh vai đứng bên cạnh Lục Bình, cúi đầu, cảm thấy vô cùng khẩn trương. Lục Bình cảm nhận được bầu không khí giữa hai người, không có từ chối, không có chủ động, chỉ thuận nước đẩy thuyền trò chuyện như bình thường.
Chờ xe đến, anh mới tiễn Trương Oánh Oánh có chút lưu luyến không rời rời khỏi.
Lục Bình cầm lấy túi công văn, trên gương mặt mang theo nụ cười yếu ớt nhìn về phía xe taxi biến mất. Sau khi xe đèn đều biến mất, nụ cười trên mặt anh dần dần biến mất.
Anh cúi đầu xuống, nhìn điện thoại di động.
Chạm vào màn hình.
Mấy phút sau, một chiếc Toyota màu trắng dừng ở trước mặt anh. Lục Bình mở cửa xe sau đó ngồi vào.
[ phanh ——]
Cửa xe bị đóng lại.
"Tiên sinh."
Xe chạy.
Bên cạnh Lục Bình là một người đàn ông trung niên mang theo vẻ mặt tang thương. Người đàn ông trung niên kia ngẩng đầu lên nhìn về phía chàng trai ngồi ở cạnh ghế tài xế thông qua kính chiếu hậu, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Nói một chút đi." Lục Bình bắt chéo hai chân, nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp lời.
Nói nhiều sai nhiều.
Không có đại lão nào nói nhiều cả, phải chú ý lưu lại khoảng trống.
Đây là những kinh nghiệm anh tổng kết ra được sau khi xem phim hình sự và tội phạm.
"Tôi đã quay video Cổ Gia, trong video, Cổ Gia nói ra rất nhiều bí mật chỉ có ông ta biết, ông ta không thể quay lại…" Người đàn ông trung niên trầm giọng nói ra.
Anh tỉ mỉ báo lại những việc đã xảy ra vào xế chiều hôm nay.