Chương 53 - Sở Thích Của Lục Bình
Lục Bình đi ở vị trí gần cuối càng nghiêm túc thêm vài phần, anh đi theo Cố Đại Thạch vào Xuyên Hòa, lần nữa trông thấy chiếc camera đầu tiên của Xuyên Hòa. Trước đây, cái camera này từng chuyển động về phía anh, phía sau camera là Lý Ngọc Trân đang nhìn chăm chú.
Lục Bình nín thở, điều chỉnh lại dáng vẻ của mình.
Ung dung hơn!
Thần bí hơn!
Nhưng khi đám người bọn họ đứng ở trước đại sảnh, dòng người đông đúc đi ngang qua bọn họ, camera vừa rồi và các camera xung quanh đều không có chút thay đổi nào.
Điểm sáng màu xanh lục không ngừng lập loè.
"Không có… đặt sự chú ý lên người của mình sao?"
Lục Bình rất nhanh liền ý thức được.
Anh có đánh giá, kể từ bây giờ cho đến mười lăm ngày trước hoạt động cuối năm là thời gian Lý Ngọc Trân bận rộn nhất. Vị trí của anh trong lòng đối phương chắc chắn sẽ bị hạ xuống. Cô ta đương nhiên sẽ tạm thời rời mắt đi chỗ khác, ít nhất phải chờ đến sau khi sự kiện kia kết thúc thì mới ra tay quan sát anh một lần nữa.
"Con người mẹ nó đúng là thích bị coi thường!" Lục Bình đẩy mắt kính một cái.
Anh ôm chặt tập tài liệu, chỉ cảm thấy trong lòng có một chút khó chịu… Lúc quá bị chú ý, anh khẩn trương, sợ hãi, nhưng bây giờ, mình không được coi trọng, anh lại cảm thấy uất ức.
…
"Thật là náo nhiệt!" Trương Oánh Oánh thấp giọng nói.
Ba người bọn họ đứng ở đại sảnh tiếp khách, căn bản không có người tiếp đãi bọn họ. Ở bốn phía, các bên tiêu thụ hợp tác với Xuyên Hòa trong đợt cuối năm đi tới đi lui.
Nhân viên lễ tân và nhân viên công tác của Xuyên Hòa bận đến chân không chạm đất.
"Tôi nghe nói Xuyên Hòa vay ngân hàng một khoản tiền, ít nhất là mấy con số này, dự trù sẽ đốt hết trước đợt bán hàng!" Cố Đại Thạch giơ một ngón tay ra, vừa nhìn mọi người đang bận rộn trái phải vừa trầm giọng nói.
"10… 10 triệu?"
"1 tỷ!" Trương Oánh Oánh mở to hai mắt, miệng nhỏ há thành hình chữ O.
"Chào ngài!"
"Chúng tôi là văn hóa Ngô Minh ở tầng dưới, đến tham gia đại hội tuyên truyền do Tổng giám sát Lâm chủ trì!" Cố Đại Thạch ngăn cản một nhân viên công tác Xuyên Hòa lại, vội vã bắt chuyện với đối phương.
Ba người được đưa vào một phòng họp lớn.
Ngồi ở trong góc.
Một lúc sau, toàn bộ phòng hội nghị đã đầy người. Ba người Lục Bình, Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh giống như là trong suốt. Bọn họ cảm thấy bản thân mình có chút lạc lõng ở trong đám người tinh anh này.
Bọn họ đều rất dè dặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lục Bình chú ý tới dáng vẻ hai người, cảm thấy lúc bọn họ và mình đối mặt với đám người Lý Ngọc Trân đều như nhau, đều giống như cừu non xen lẫn trong bầy sói, cố gắng che giấu sự yếu ớt, giả bộ mạnh mẽ và bình đẳng.
Mấy phút sau, hội nghị bắt đầu.
Khí tràng của tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt cực kỳ mạnh mẽ. Có câu nói ‘quyền hạn là xuân dược của đàn ông’, nhưng mà dùng để nói về phụ nữ thì sao lại không phải chứ? Cô đứng ở trên bục phát biểu, ánh mắt sáng rực lướt qua tất cả mọi người. Mọi người bất kể là nam hay nữ thì đều vội vàng dời ánh mắt của mình đi chỗ khác.
Lục Bình nhìn về phía người phụ nữ cực kỳ quyền lực ở trước mặt.
Anh yêu thích những người khác giới mạnh mẽ!
Lâm Thu Nguyệt trông thấy anh, ánh mắt hơi dừng lại, lập tức lướt thoáng qua.
Giao dịch buổi tối kia chính là bí mật sâu kín nhất của cô, sau khi bình tĩnh lại, cô không cho rằng một nhân vật lớn như vậy sẽ ở bên cạnh mình.
Tiết tấu của buổi họp này rất nhanh, nội dung chính là phối hợp và xác định lại việc quảng bá các loại hàng khác nhau trong đợt buôn bán cuối năm.
"Pháo hoa!"
"Đây quả thật là một trận pháo hoa sáng lạn nhất!"
Lục Bình ghi chép lại.
Anh dừng bút lại, đầu bút kẹp vào giữa trang giấy, trong lòng cảm khái.
Động tác của Lý Ngọc Trân quá lớn, quyết đánh đến cùng, hoặc là nhất phi trùng thiên mở ra thị trường lưu lượng tiến hành bán hàng, hoặc là rớt xuống ngàn trượng và không có đường xoay sở.
Vào đoạn cuối của hội nghĩ.
Trưởng nữ Lý gia Yến Kinh - Lý Ngọc Trân đích thân xuất hiện. Cô vừa ra sân, giống như là mang theo ánh sáng, hào quang vạn trượng, cho dù là Lâm Thu Nguyệt đều trở thành người qua đường.
Cô không có nhìn về phía Lục Bình, chỉ dựa theo kế hoạch nói ra yêu cầu của mình đối với hoạt động thúc đẩy lần này của Xuyên Hòa, nói xong liền giẫm giày cao gót bước nhanh rời khỏi!
Cô quá bận rộn!
Cô không có thời gian để tiếp tục đi dò xét đánh giá Lục Bình, bữa tối hôm đó đã là tinh lực lớn nhất mà cô có thể dành ra trước hoạt động cuối năm của công ty!
…
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Lục Bình khống chế hơi thở càng ngày càng nặng nề của mình, anh cũng như những người khác bên trong phòng họp, ánh mắt vẫn nhìn về phía phương hướng bóng lưng của Lý Ngọc Trân biến mất.
Chỉ là, ánh mắt anh lại khác với ánh mắt thèm muốn, ngưỡng vọng và hâm mộ của những người khác.