Chương 56 - Không phải Sợ, Tôi Đến Để Cứu Vớt Cô
Trong lòng anh thì thầm nhưng lại không bước về phía trước.
Lục Bình đứng ở phía sau mọi người, lấy điện thoại di động ra, lướt tin tức giống như những người còn lại ở trong thang máy. Anh tìm kiếm [ Xuân Hạ ] trên một phần mềm sáng tạo video ngắn, rất nhiều tin tức lập tức xuất hiện.
"Các anh em, có video chưa?"
"Tôi có người bạn muốn xem!"
"Cá nhân tôi muốn!"
"Hắc hắc hắc, tôi đã xem video, chỉ có thể nói không hổ là Xuân Hạ, đôi chân này đúng là thật đỉnh!"
…
Vô số bình luận.
Đủ loại tin tức.
Thật thật giả giả đan xen.
Lục Bình tắt điện thoại di động, nhắm mắt lại. Anh đặt mình vào vị trí của nữ võng hồng kia, chỉ cảm thấy toàn thân như bị sự tuyệt vọng khổng lồ bao phủ, cắn nuốt. Cô đứng ở trên thế gian này, bốn phía là bóng tối vô biên. Cô bị vô số lời cắt ghép và hư giả bao trùm. Cô bị che miệng, giọng nói vang lên nhưng lại không được bất kỳ người nào nghe thấy.
"Hô!"
Sống lưng Lục Bình tê dại.
Anh chợt mở mắt ra, loại tuyệt vọng và bất lực còn thống khổ hơn lúc anh rơi vào sợ hãi.
"Phía trên đô thị rực rỡ, trên đỉnh của đông đảo chúng chính là những người cầm quyền. Bọn họ và chúng sinh ngoại trừ không có cách li sinh sản ra thì hẳn là thuộc về hai loại sinh vật."
"Một khi ánh mắt của bọn họ rơi xuống trên người của chúng ta thì chúng ta sẽ không thể phản kháng."
"Chúng ta rốt cuộc là cái gì?!!"
Thang máy dần dần đi lên.
Lục Bình lấy lại tinh thần.
Ở phía trước anh chỉ còn lại một nữ nhân viên đeo kính, rất nhanh thang máy cũng đến. Người phụ nữ kia lập tức rời khỏi, nghe thấy tiếng giày cao gót dần dần đi xa, cánh cửa dần dần…, nhưng trước khi hoàn toàn đóng lại, Lục Bình lại nhấn mở cửa.
Anh xách túi công văn đi ra ngoài.
Ánh mắt hời hợt lướt qua lối thoát hiểm, lặng lẽ đi về phía hành lang bên phải. Sau khi xác nhận không nhìn thấy người nào, anh lập tức đẩy cánh cửa thoát hiểm ra.
"Mẹ nó."
"Chưa thấy qua đại lão nào phải tự mình leo cầu thang."
Lục Bình mắng một câu.
Nữ võng hồng Xuân Hạ, tên thật là Vương An Kỳ, là một streamer theo phong cách anime, có khoảng 1.2 triệu fans. Cô gặp phải tai vạ bởi vì từ chối yêu cầu của một phú nhị đại.
Anh suy nghĩ về tin tức bên trong tình báo.
Không bao lâu sau, Lục Bình bắt đầu thở gấp.
"Thiết kế của cầu thang này có phải là có vấn đề hay không, độ cao của bậc thang rõ ràng là hơi cao!"
Lại lên một tầng.
Lục Bình nhìn về phía bậc thang, thì thầm tự nói.
"Chờ lần này trở về, mình nhất định phải bắt đầu rèn luyện. Cái thân thể này của mình đúng là không được, mới leo ba tầng thôi mà đã bắt đầu thở gấp rồi!"
"Hít…"
"Đau!"
Mồ hôi nhiễm vào vết thương sau đầu, Lục Bình đau đến nhe răng trợn mắt, hít vào một hơi khí lạnh.
Anh leo từ tầng mười sáu đến tầng hai mươi sáu.
Lục Bình đứng ở trước cửa cầu thang thoát hiểm. Anh điều chỉnh hô hấp, lấy khăn giấy từ trong túi ra rồi cẩn thận lau mồ hôi trên trán và cổ. Anh nghiêng đầu nhìn lại, ‘phốc’, thuận tay ném khăn giấy vào bên trong sọt rác ở bên cạnh.
Anh thò tay đẩy cửa phòng ra.
Phòng 2603.
Lục Bình nhìn về phía cửa chống trộm, xuyên ánh sáng khúc xạ, anh chú ý tới ngay cả mắt mèo phía sau cánh cửa dường như cũng bị một tờ giấy che lại.
Anh điều chỉnh lại vẻ mặt, lộ ra nụ cười thần bí.
[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc…]
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Các một cánh cửa.
Phòng khách yên tĩnh.
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên, cô gái váy trắng co ro trên ghế sô pha giống như là mèo nhỏ bị hoảng sợ, thân thể bỗng nhiên run rẩy, chôn mặt ở giữa hai chân. Con mèo màu cam mập mạp lấy tay cọ cọ vào chân chủ nhân, đồng thời nghiêng đầu tò mò nhìn về phía trước cửa.
…
[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]
Lục Bình lại gõ cửa phòng một lần nữa.
"Vương An Kỳ." Lục Bình hơi dừng lại, đột nhiên gọi một tiếng.
Bên trong nhà, thân thể của cô gái váy trắng không ngừng run rẩy, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, trong cái vòng này gần như là không có người nào biết tên thật của cô.
"Tôi tin tưởng cô!"
"Tôi đến để giúp đỡ cô, cô mở cửa ra trước đã!"
Lục Bình lại nói.
Lúc này trong lòng của cô gái có nickname Xuân Hạ, tên thật là Vương An Kỳ này cực kỳ muốn nghe thấy bốn chữ ‘Tôi tin tưởng cô’. Cô lập tức động đậy, mu bàn chân trắng nõn căng thẳng duỗi ra từng chút một trong căn phòng tối om, mũi chân vừa đạp lên mặt đất lại chợt thu hồi.
Lặp lại nhiều lần, cô mới đứng lên.
Sàn nhà thật lạnh.
Cô cứ đi chân trần như vậy tới trước cửa. Cô như chim sợ cành cong, bất kỳ chút biến cố nào cũng có thể khiến cho cô muốn co lại. Cô sợ nhìn thấy ánh mắt của bất kỳ người nào. Sau khi xảy ra chuyện kia, chỉ có lúc cực đói thì cô mới đi tìm chút thức ăn ở trong phòng, khi thực sự hết thức ăn thì mới cầm điện thoại di động lên đặt thức ăn ngoài, bảo người giao hàng đưa đồ ăn tới trước cửa. Nếu như người kia không đưa đến tận nơi thì cô sẽ chịu đói, đưa đến thì cô sẽ khen thưởng rất nhiều tiền thông qua ứng dụng đặt hàng.