Chương 34: Dự định (2)
"Dùng thép tốt, vậy thì phải bốn trăm văn." Thợ rèn vừa chỉ vào chiếc xẻng bên ngoài, vừa nói, "Còn như loại sắt phổ thông này, một thanh chỉ ba trăm văn thôi."
Sắt này cư nhiên đắt đến thế.
Trương Hi Dao có chút xót ruột, lại hỏi hắn giá đánh một cái lưỡi cày là bao nhiêu tiền.
Thợ rèn ra giá, "Tám trăm văn. Tuy rằng dùng sắt không nhiều, nhưng phần lưỡi trước đều phải dùng thép tốt, giá cả so với sắt thường đắt hơn nhiều. Hơn nữa còn dùng đến khá nhiều vật liệu gỗ, cần thợ mộc phối hợp mới làm thành được."
Trương Hi Dao gật đầu, rồi chỉ vào chiếc bừa bốn răng bằng sắt dựng bên cạnh, cái này nhìn rất giống loại nàng thấy ở hiện đại, nhưng vật liệu chắc chắn không giống nhau.
"Cái này giá năm trăm văn."
Trương Hi Dao thấy loại này dùng để khai hoang khá dễ dàng, liền muốn đánh nhiều cái một chút, nhưng bị thợ rèn từ chối, "Mỗi hộ chỉ được mua một loại nông cụ giống nhau. Mua nhiều phải lên quan phủ trình báo, ta không tự quyết được."
Trương Hi Dao không ngờ lại có nhiều hạn chế như vậy, gật đầu, "Vậy được. Ta đánh thêm một cái liềm đi."
Trương Hi Dao hỏi thợ rèn có nhận làm theo yêu cầu không, rồi đưa cho thợ rèn xem bản vẽ cơ bản phác thảo nàng vẽ ở nhà.
Phần dưới giẫm thế nào, kéo theo phần trên ra sao, nàng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đại khái hình dáng. Nàng liền đem ý tưởng của mình nói cho đối phương nghe.
Thợ rèn chỉ liếc qua rồi trả lại bản vẽ cho nàng, "Cái này ta không làm được. Ngươi nên đi tìm thợ mộc."
Trương Hi Dao hơi ngạc nhiên, "Nhưng phần trên này cần dùng đến sắt mà."
"Nhưng làm sao để nó kéo theo, phải thợ mộc thao tác chứ?" Thợ rèn buông tay, "Ta chỉ biết rèn sắt thôi."
Trương Hi Dao bị hắn làm cho á khẩu, lời thợ rèn nói cũng có lý. Lúc nàng còn đang ngây người, cậu bé chơi khóa Lỗ Ban nãy giờ không biết từ lúc nào đã tiến đến bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm vào bản vẽ kia.
Hắn có vẻ rất hứng thú, còn hỏi Trương Hi Dao cái này dùng để làm gì.
Trương Hi Dao nói cho hắn biết, mình muốn làm máy đập lúa, "Đập lúa bằng tay tốn thời gian quá. Nếu dùng máy đập lúa thì dễ hơn nhiều."
Nàng hỏi thợ rèn, quanh đây có thợ mộc nào không.
Thợ rèn chỉ đường cho nàng.
Cậu bé kia cũng dời mắt đi, cầm khóa Lỗ Ban ra chỗ khác chơi.
Trương Hi Dao muốn mua bốn món đồ, Trương bà tử bảo thợ rèn bớt cho chút, đối phương liếc nhìn Trương bà tử, nhưng nhất quyết không bớt một văn nào, khiến Trương bà tử tức giận không nhẹ. Bà quen mặc cả rồi, ai ngờ lại gặp phải kẻ cứng đầu.
Trương Hi Dao thấy không thể bớt được, liền trả tiền. Hết cách, ai bảo cả trấn chỉ có một tiệm rèn này chứ.
Sau khi nộp tiền đặt cọc, phải bảy ngày sau mới lấy được hàng.
Tốc độ này thật quá chậm. Thảo nào ai cũng muốn đặt trước.
Đi ra khỏi tiệm rèn được hơn chục mét, Trương Hi Dao liền khuyên Trương bà tử bớt giận, "Người ta báo giá thấp nhất rồi. Bà đừng tức giận nữa."
"Giá thấp nhất cái gì! Chỉ có mỗi một mình hắn, chẳng phải hắn muốn báo bao nhiêu thì báo bấy nhiêu sao?!" Trương bà tử phàn nàn vài câu, lại thở dài, "Giờ còn chưa phân gia, cháu mua nhiều nông cụ thế để làm gì?!"
"Cháu khai hoang phải có người làm chứ ạ. Không có nông cụ thì đến năm nào tháng nào mới làm xong." Trương Hi Dao còn nói thêm, "Đợi cháu kiếm được chút tiền, dư dả trong tay, cháu còn phải mua trâu nữa."
Trương bà tử há hốc miệng, thôi vậy, mua trâu là việc lớn, đến lúc đó cũng có thể nhờ vào cháu gái, nên bà mặc kệ nó.
Đêm đó về đến nhà, Trương Hi Dao cầm vải đến tìm Hứa thị, nhờ đối phương may cho bộ quần áo, cứ theo kiểu dáng quần áo của Nhị Lang mà làm là được.
Nhị Lang lớn hơn nàng hai tuổi, có lẽ ăn nhiều làm ít nên vóc dáng cũng xấp xỉ nàng.
Hứa thị thấy nàng còn mua riêng năm thước vải thô làm quà cảm ơn thì cười tươi như hoa, miệng thì trách móc, "Đều là người một nhà, sao cháu lại tốn kém thế."
Nàng cầm quần áo lên người ướm thử, nghĩ xem nên may kiểu gì.
Sau đó lại lấy thước ra đo kích thước cho nàng, "Cháu cứ yên tâm. Năm ngày là xong thôi. Nếu không phải bây giờ ngày nào cũng phải ra đồng nhổ cỏ thì ta còn làm nhanh hơn nữa."
Lời này rõ ràng có ý ám chỉ, muốn Trương Hi Dao đi nói với Trương lão đầu để bà bớt việc. Nhưng Trương Hi Dao không đả động gì đến chuyện đó, chỉ nói lời cảm ơn.
Hứa thị cũng không trông mong nàng thật sự giúp đỡ. Có thêm tấm vải, bà đã rất vui rồi.
Hứa thị làm rất nhanh, hôm qua cầm vải, hai ngày sau đã may xong.
Trương Hi Dao mặc vào người, thật sự là vừa vặn mọi chỗ, cứ như là đo ni đóng giày cho nàng vậy.
Trương bà tử giật giật quần áo, có vẻ không hài lòng, "Nhị bá nương cháu đây là tiết kiệm vải quá rồi. Ai lại may tay áo chật thế này."
Trương Hi Dao là người hiện đại, quen mặc áo tay ôm sát người rồi. Nhưng người xưa may quần áo không bó như vậy. Như quan lại quyền quý thì tay áo phải rộng thùng thình, còn dân thường thì mặc áo tay lỡ đến khuỷu tay.
Áo của Trương Hi Dao tay dài, nhưng Hứa thị vì tiết kiệm vải nên may tay áo rất bó, có chút giống tay áo quần áo hiện đại. Nhưng quần áo hiện đại có độ co giãn tốt, vải thời xưa không co giãn nên rất dễ bị hỏng.
Trương Hi Dao thấy như vậy rất tiện, nhưng Trương bà tử không hài lòng, "Vải tốt thế này phải mặc được hai năm chứ, may chật thế này thì sau còn nới ra thế nào được?"
Trương Hi Dao dở khóc dở cười, "Bà nội, sang năm cháu lớn rồi. Áo này chắc chắn không mặc vừa nữa đâu."
Trương bà tử trừng mắt nhìn nàng, "Cháu còn cãi cùn với bà à?! Bà đang lo cho cháu đấy."
Trương Hi Dao bật cười, chỉ ra ngoài, "Bà mau nhìn xem!"
Trương bà tử nhìn qua cửa sổ, thấy Hứa thị đang cho lợn ăn. Đây vốn là việc của A Dao. Hứa thị lười biếng sao lại chủ động giúp thế?
Quay đầu lại thấy cháu gái đang cười trộm, Trương bà tử lập tức hiểu ra, hóa ra đứa nhỏ này đã dùng lợi ích để đổi. Thảo nào hôm nay nó dễ nói chuyện thế.
"Đổi được mấy ngày?"
"Mười ngày ạ!" Trương Hi Dao cười đắc ý, "Cháu là cháu gái ruột của bà mà, đương nhiên được bà truyền cho bí kíp rồi!"
Trương bà tử mãn nguyện cười, "Phải thế chứ! Người khác khinh cháu thì cháu tuyệt đối không được nhường. Nếu không họ sẽ thấy cháu dễ bắt nạt, lần sau còn khinh cháu hơn."
Trương Hi Dao gật đầu theo, "Cái này gọi là được voi đòi tiên ạ."
Trương bà tử không hiểu thành ngữ, nghe cháu gái nói chuyện có lý, cười không ngậm được miệng, liên tục gật đầu, "Vẫn là người đọc sách tốt. Đạo lý đều viết trong sách, bà đây phải sống nửa đời người mới ngộ ra được."
Chớp mắt, Trương Hi Dao mặc bộ quần áo mới, cùng với Trương nhị bá và đại bá nương Lục thị lên xe bò xuất phát.
Việc buôn bán của nhà Trương không thể ngừng, Trương nhị bá vắng mặt thì để Nhị Lang thay.
Đại Lang và Trương bà tử ở lại trấn, còn Trương đại bá và Nhị Lang thì ra bày sạp ở cổng thư viện.
Ba người Trương Hi Dao đến trấn trước, rồi từ đó đi xe bò đến Biện Kinh. Đi xe bò mất ba canh giờ, lúc về cũng mất ba canh giờ, có khi họ phải ở lại Biện Kinh một đêm.
Mỗi người đều đeo một cái gùi.
Trong gùi của Trương Hi Dao là xác ve sầu bọn trẻ nhặt được. Mấy hôm trước nàng đã mang ra hiệu thuốc trên trấn bán. Hiệu thuốc kia chỉ trả hai mươi văn một cân, rõ ràng là thấy trên trấn chỉ có một hiệu thuốc nên cố tình ép giá người nông dân. Trương Hi Dao tức giận mang về, không bán nữa. Ở Biện Kinh hiệu thuốc nhiều hơn, mà xác ve sầu lại nhẹ, nên nàng định thử vận may.
Trong gùi của Lục thị là nấm đỏ hái trên núi trước đây. Lúc còn tươi thì khách buôn không mua, sau khi phơi khô thì bà cất đi. Người nhà cũng nhường nhau không ăn.
Lần này đi Biện Kinh, đương nhiên phải mang đi bán. Ngoài nấm đỏ, bà còn thu mua nấm của những nhà khác trong thôn, có cả nấm hương, nấm đầu khỉ và nấm tràm khá quý.
Số lượng không nhiều lắm, mỗi loại cũng chỉ được năm sáu cân. Bán ở trấn cũng không được giá cao, nên tiện thể mang lên kinh luôn.
Ngoài ra còn có lương thực mang theo cho ba người ăn dọc đường. Trương bà tử làm bánh, còn có hai quả bầu đựng đầy nước đun sôi để nguội.
Trong gùi của Trương nhị bá là trứng gà. Khó khăn lắm mới đi một chuyến, ông muốn lên Biện Kinh xem trứng gà có đắt hơn ở trấn không. Dù chỉ đắt hơn một chút thôi, thì cũng không uổng công đi một chuyến đến tận Biện Kinh.