Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch)

Chương 94: Sơn Môn Hạ Minh Lương Thiên

Trực tiếp động chạm đến lợi ích của Thần Quyển môn, nên hắn cho Phùng Thất sắc mặt tốt mới là lạ. Nếu không phải hắn sợ rằng không đánh lại Phùng Thất thì đã ra tay cứu Khâu Nguyên Lãng từ lâu.

Lúc này đám người Hàn Tá đang ở trong trụ sở của hắn, hắn cũng biết rõ tình hình chuyện tối ngày hôm qua, nên lần này đến đây cũng là vì dò la tình huống cụ thể của Khâu lão bang chủ. Phùng Thất dán bố cáo như vậy khiến đám người Khâu Phi lòng như lửa đốt, nếu không phải hắn ngăn cản thì đã xông đến cứu cha từ lâu.

“Vu Ương Nga Mi phái.”

Người phát ngôn của Nga Mi phái là một nữ tử, cũng không phải ni cô, chắc là đệ tử tục gia.

“Hạ Minh Lương Thiên Sơn môn.”

Tuổi tác của người phát ngôn Thiên Sơn môn xấp xỉ với trưởng lão Cái Bang, nhưng sắc mặt hồng hào và bụng phệ, trông giống một thương nhân hơn là người tập võ.



“Phùng Thất bái kiến các vị tiền bối.”

Đỗ Cách ôm quyền lần thứ hai, cong người chắp tay bốn phía, sau đó ngồi lên chủ vị rồi cười nói:

“Các vị tiền bối, chắc hẳn mọi người đều theo dõi chuyện ngày hôm qua, trong chốn giang hồ có quá nhiều người ác, họ ỷ mình có chút sức mạnh mà ức hiếp bách tính, làm bại hoại danh tiếng của võ giả chúng ta.”

Tuy vãn bối là Thiên Ma đoạt xác, nhưng đến thế giới này thì là người của thế giới này, nhìn thấy trăm họ gian khổ mà khó tránh khỏi không đành lòng. Phùng mỗ có lòng muốn giữ gìn đạo nghĩa giang hồ, nhưng tiến bước lại gặp khó khăn liên tục. Chư vị cũng thấy đấy, hôm qua vừa mới đạt được chút thành tựu thì có bọn đạo chính phá hoại từ bên trong.”

Hắn nhìn mọi người xung quanh, hít một hơi:

“Giang hồ to lớn như thế, muốn dựa vào sức một người mà giữ gìn chính nghĩa thì đúng là khó như lên trời. Nhưng nhìn thấy thế lực đen tối tàn ác hoành hành, Phùng mỗ thật sự không nuốt trôi được cơn giận này. Huống chi còn có mấy trăm người bị Thiên Ma đoạt xác giống như Phùng mỗ đang rục rà rục rịch ở trong bóng tối, đoán chừng giang hồ có thể xảy ra biến động bất cứ lúc nào. Phùng mỗ chẳng thể ngủ ngon được, nghĩ tới nghĩ lui thì muốn ra chiêu Duy Hòa Phối hợp Phòng Ngự này.

Võ lâm là của tất cả mọi người, ba môn năm phái lại là thủ lĩnh của võ lâm, nếu để thế lực đen tối tàn ác tiếp tục làm việc xấu thì khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh tiếng của những người tập võ như chúng ta. Nếu chúng ta đoàn kết lại cùng tiến công bọn tà ác thì chắc chắn có thể khôi phục một giang hồ tươi sáng, để dân chúng nhắc đến chúng ta là phải khen ngợi, chẳng phải quá tốt hay sao?”

Nếu là Kiều gia nói những lời này thì bọn ta còn suy xét.

Nhưng ngươi cho rằng ngươi là ai?

Vừa mới đoạt được một bang phái nhỏ như hạt vừng đậu xanh mà dám đứng đầu làm chuyện này, ai cho ngươi lá gan đó?

Mọi người đều nghe được lời nói đại nghĩa lẫm liệt từ miệng Phùng Thất, nhưng ai nấy đều chỉ nở một nụ cười.

Tính tình Cao Dung Thái Sơn phái khá ôn hòa, chỉ thấy liếc mắt nhìn Đỗ Cách rồi nói:

“Phùng bang chủ, Duy Hòa Phối hợp Phòng ngự có ý nghĩa quan trọng, ta chỉ là một chủ sự nho nhỏ của Lư Dương thành thôi, không làm chủ được. Bang chủ có thành ý như vậy thì có thể trực tiếp tìm chưởng môn Thái Sơn, nếu như chưởng môn đồng ý thì tất nhiên Cao mỗ sẽ nghe lệnh.

“Cao đạo trưởng nói đúng lắm.”

Nhiếp Nông Hoa Sơn phái cười nói:

“Phùng bang chủ tìm nhầm người rồi.”

“Cao đạo trưởng nói đúng lắm.”

Nhiếp Nông Hoa Sơn phái cười nói:

“Phùng bang chủ tìm nhầm người rồi.”

“Nếu nói là thời loạn lạc Thiên ma thì bản thân Phùng bang chủ là một người bất chính rồi! Hà mỗ không thấy những Thiên Ma khác, mà chỉ thấy Phùng bang chủ ngươi làm việc ác.”

Hà Nguyên An của Thần Quyển môn thì không khách khí như thế, cười khẩy một tiếng rồi nói:

“Có ai đang ngồi đây mà không biết Phùng bang chủ cướp Duy Hòa bang từ tay Khâu bang chủ, bạc mà hôm qua phát cũng là của cải của Thiết chưởng bang, giết người đoạt nghiệp, mấy chuyện ngươi làm ra có liên quan gì đến chính nghĩa không? Mấy lời giữ gìn đạo nghĩa giang hồ được thốt ra từ miệng ngươi thực sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Theo ta thấy, nếu thật sự muốn diệt trừ Thiên Ma thì nên bắt đầu từ Phùng bang chủ trước tiên mới đúng…”

“Hà tiền bối.”

Đỗ Cách nhìn Hà Nguyên An rồi bỗng thở dài:

“Sở dĩ Phùng mỗ mời chư vị tới là vì bàn bạc chuyện phối hợp phòng ngự, cũng là để giữ lại chút thể diện cho tiền bối, hi vọng tiền bối lạc đường biết quay đầu lại. Ai biết tiền bối u mê không tỉnh, đã như vậy thì vãn bối cũng sẽ không giữ thể diện cho Hà tiền bối nữa.”

“Cái gì mà u mê không tỉnh?”

Hà Nguyên An cau mày, theo bản năng cho rằng Phùng Thất biết việc hắn chứa chấp và giúp đỡ Khâu Phi Bằng rồi nên bẻ lại.

“Tiền bối nhìn xem đây là cái gì?”

Đỗ Cách xách một cái bao từ dưới bàn lên, mở nút thắt ra rồi chỉ vào thứ bên trong và hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất