Chương 75: Thiên Ma
“Còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa, là Thiên Ma đó. ”
“Thiên Ma? ”
“Đúng, nghe nói đêm qua, bang chủ bang Thiết Chưởng bị Thiên Ma ôm cổ thọc mười mấy đao mà không mất một sợi tóc nào, bang Duy trì hòa bình là do Thiên Ma đó giày vò cả đêm đó…”
“Người mà đã đáng sợ như vậy rồi, đổi thành Thiên Ma, chẳng phải chúng ta càng xui xẻo hơn sao? ”
“Ngươi lại sai rồi, Thiên Ma không giống như loài người chúng ta đâu, lão tam nhà ta nói, hình như Thiên Ma nào cũng có một sự ràng buộc, bắt buộc phải trưởng thành dựa theo thuộc tính đó, nếu không thì bọn hắn sẽ trở nên yếu đi, mà thuộc tính của Thiên Ma chiếm bang Thiết chưởng là bảo vệ, Thiên Ma kia tuyên bố ngay trước mặt tất cả mọi người là muốn bảo vệ chính nghĩa, công bằng, đạo nghĩa. . . ”
“Đây không phải là thứ được viết trên bố cáo của bang Duy trì hòa bình sao? ”
“Nói như vậy, chẳng phả Thiên Ma còn tốt hơn cả con người sao? ”
“Cũng không phải, hình như Thiên Ma có rất nhiều loại, có tốt có xấu, cụ thể tình hình như nào thì lão tam cũng nói không rõ, tuy nhiên ta cảm thấy Thiên Ma chiếm bang Thiết chưởng là người tốt. ”
“Mấy lão ca à, còn ở đây tám chuyện tào lao hả? Mau đến bang Thiết Chưởng đi, Thiên Ma cầm kiếm ép bang chủ bang Thiết Chưởng xử án trước mặt mọi người kìa, náo nhiệt lắm…”…Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.
Huống chi, Đỗ Cách kiêu ngạo như vậy, hận không thể chiêu cáo hành tung của hắn cho người khắp thiên hạ, cùng ngày, hắn cùng đã biến bang Duy trì hòa bình và bang Thiết Chưởng thành điểm nóng lớn nhất Lư Dương Thành.
Đủ loại tin tức bay đầy trời, chưa tới một canh giờ, chuyện hắn làm tại bang Thiết Chưởng đã lan truyền ra cho mọi người đều biết.
Có người dân nhát gan còn đang do dự, nhưng mà những người bị bang Bang Thiết Chưởng lấn ép đến bước đường cùng, sau khi nhìn thấy bố cáo xong thì vò đã mẻ không sợ sứt, bọn họ chạy thẳng tới bang Thiết Chưởng kêu oan.
Đỗ Cách vốn dĩ không muốn chuyện bảo vệ lợi ích dân chúng lợi ích có hiệu quả nhanh như vậy, hắn cho người dán bố cáo, buộc người của bang Thiết chưởng người dân trong Lư Dương Thành, hắn suy tính làm vậy cùng lắm là để xây dựng lòng tin, từng chút từng chút làm tan rã nền móng của bang Thiết chưởng, cuối cùng thành lập một bang Duy trì hòa bình uy tín.
Thật không ngờ những năm qua bang Thiết Chưởng làm chuyện ác quá nhiều, thật sự có người không màng đến sống chết, không xác minh thật giả mà đến kêu oan trong cùng một ngày…Suy nghĩ lại thì cũng đúng, một gia tộc nhỏ như Phùng gia chỉ lo bồi luyện không lo làm người, tùy ý quyết định sinh tử của bọn hắn, huống chi những thứ này có bồi luyện cũng không bằng dân chúng.
Cái thói đời quỷ quái gì thế này! Nhưng mà như này cũng đúng lúc, quan phủ không quản thì hắn lo liệu, có người kêu oan, tất nhiên hắn vui vẻ làm Thanh Thiên đại lão gia một lần, giải quyết oan khuất thay dân chúng.
Không có cách nào để đẩy cao danh tiếng tốt hơn là thẩm phán công khai. . .
. . . .
Thế là bên ngoài Lư Dương Thành bên ngoài xuất hiện một cảnh tượng.
Phía trước, bang chủ Khâu Nguyên Lãng quấn đầy băng vải trên cơ thể, mặt thất thần ngồi dưới ánh mặt trời, bên cạnh có một thanh niên tay cầm trường kiếm, gác ở trên cổ của hắn, ngồi ở phía sau bàn, mặt nở nụ cười tiếp đãi từng người đến đây kêu oan.
Bên cạnh, hương chủ, đường chủ của bang Thiết Chưởng mặc quần áo của bang Duy trì hòa bình, cầm tề mi đoản côn trong tay, mặt mũi bọn họ xanh mét đứng hai bên làm nha dịch.
Nếu chỉ là những thứ như này thì vẫn trong phạm vi chịu đựng của đại chúng.
Dù sao, Đỗ Cách mới đoạt được bang Thiết Chưởng, trong tay không có con ti thì sao có thể khiến bang Thiết Chưởng ngoan ngoãn? Không gác kiếm lên cổ bang chủ thì làm sao bách tính bị lấn ép bách tính dám đứng ra kêu oan? Nhưng nếu như lại có thêm một thanh niên cười ngây ngô biến thái ôm cái tay bị gãy thì bức tranh phong cảnh này có hơi không đúng lắm.
Tuy nhiên, đối với những bách tính bị bang Thiết Chưởng lấn ép đến mức ngay cả đường sống cũng không còn thì không rảnh nghĩ nhiều vậy, không thừa dịp bang Thiết Chưởng bị người ta khống chế, có hận báo hận, có oán báo oán thì còn phải đợi tới khi nào nữa? Lúc này Đỗ Cách chính là cây cỏ cứu mạng của bọn hắn.
Dù cho sau này Thiên Ma bị trấn áp, bang Thiết Chưởng ngóc đầu trở lại, bọn hắn cũng coi như là trút hết hận trong lòng. . . .
“Thiên Ma đại nhân, tiểu nhân cáo trạng Lưu Hắc Cẩu của bang Thiết Chưởng.
Một năm trước, hắn nhìn trúng nữ nhi Tú Liên của tiểu nhân, thế là hắn dẫn người trong bang Thiết Chưởng dùng ba văn tiền ép gả Tú Liên nhà ta.
Tiểu nhân không muốn, Lưu Hắc Cẩu chặt đứt một cái chân của tiểu nhân, cưỡng ép bắt Tú Liên đi.
Ta đến cáo trạng với quan phủ, quan phủ ngược lại còn đánh cho ta một trận.
Tú Liên nhà ta đáng thương, bị tên súc sinh kia hành hạ giày vò ba ngày, cuối cùng thực sự chịu không được nữa mà gieo mình xuống giếng, khuê nữ đáng thương của ta, nàng mới 16 tuổi thôi, cầu Thiên Ma đại nhân làm chủ cho ta với. . . ”