Khắc Lôi Nhã nháy mắt với Phong Dật Hiên, hai người lặng yên không tiếng động di chuyển sang bên cạnh, che giấu hơi thở, Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên đều am hiểu ẩn nấp.
Hai người cũng không có đi xa, ẩn nấp ở phía sau một cây đại thụ lẳng lặng nhìn về phía bên này.
"Mễ Á thật sự phiền chết đi được, một mình chạy nhanh như vậy làm cái gì, đại hội chọn rể của thành Tri Chu vẫn còn sớm. Hơn nữa, Thành chủ là muốn giao nữ nhi của hắn tự chọn chồng, Mễ Á ngu ngốc này chạy nhanh như vậy làm cái gì chứ.” Một giọng nói tràn đầy oán trách cùng khinh thường.
"Ngươi biết cái gì. Nữ nhi thành chủ chọn chồng, nhưng mà nhi tử của thành chủ là một mỹ nam tử. Mễ Á là muốn đến sớm một chút xem mặt vị mỹ nam tử kia." Lại một âm thanh khác vang lên.
"Chậc chậc, nàng ta mà đến chỉ để xem một chút thôi sao? Nàng ta cho là nhi tử của thành chủ cùng những người bình thường trong quá khứ giống nhau để mặt cho nàng độc ác chà đạp sao?” Âm thanh người đầu tiên lại vang lên lần nữa.
"Cũng đúng." Âm thanh của một tên thô lỗ hừ lạnh, chợt giọng tràn đầy nghi ngờ “Mùi cháy khét ở đâu ra vậy?"
"Hả?"
Bóng dáng ba nam tử dần dần tiến vào tầm mắt Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên. Ba người ăn mặc cũng không khác biệt lắm, thân hình cũng rất khôi ngô, đều là phục trang màu xanh lam, trên lưng cũng đeo một thanh đao lớn, tướng mạo cùng cô gái xinh đẹp lúc nãy có mấy phần tương tự. Ba người này là người thân của nàng ta sao? Lại là chiến sĩ
"Đây là cái gì?" Nam tử khôi ngô đi ở đằng trước phát hiện trên đất có một thi thể không còn nhìn ra tướng mạo.
"Đó là kiếm của Mễ Á!" Bên cạnh một nam tử khác tinh mắt chợt lên tiếng kinh hô, bước nhanh đi lên phía trước, khom lưng nhặt lên thanh kiếm trên đất.
Sắc mặt ba nam nhân chợt biến sắc, cùng đồng loạt nhìn đống thi thể nám đen kia, đáy mắt là sự ngờ vực thật không thể tin được sự thật này. Đống thi thể nám đen gì đó trên đất kia, là muội muội của bọn hắn?
"Đại ca! Đây, đây là Mễ Á?" Giọng nói của nam tử cầm kiếm đang run rẩy.
Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi lặng yên không tiếng động lẻn đi. Ở lại chỗ này cũng không phải là hành động sáng suốt. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên dần dần đi xa, nam nhân dẫn đầu ngẩng đầu lên, cau mày quay đầu nhìn sang bên phải, là hắn ảo giác sao? Hình như có người ở bên kia. Nhưng mà loại cảm giác này cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, lập tức bị tiếng rống to của đệ đệ của hắn lôi kéo chú ý lực.
"Đại ca, đó là Mễ Á, thật sự là Mễ Á! Tại sao có thể như vậy! Là ai, là ai đã giết Mễ Á!" Giọng nói đau đớn truyền từ xa tới lỗ tai Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên, hai người giả vờ mắt điếc tai ngơ, càng nhanh chóng rời đi rồi.
"Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy?" Phong Dật Hiên lau khô vết máu nơi khóe miệng, cau mày khó chịu nói thầm " Thực lực của ba nam nhân này còn hơn hẳn cái mụ già kia, hôm nay nếu không phải nàng kịp thời xuất hiện, ta có lẽ đã chết chỗ này. Cái lão già chết tiệt đó, cũng không nói rõ ràng đây rốt cuộc là nơi nào!"
"Phong lão chỉ nói chỗ này là nơi dựa vào thực lực nói chuyện, cá lớn nuốt cá bé." Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, hồi tưởng lời nói Thiên Cương Phong lão, thật ra thì tại nơi nào cũng phải dựa vào thực lực để nói chuyện? Nơi nào cũng là cá lớn nuốt cá bé. Chỉ là, ý tứ của Phong lão hình như còn có ý nghĩa khác. Chẳng lẽ nói, chỗ này không có luật lệ, an ninh gì sao? Vùng đất này là vùng đất tự do sao?
"Dù sao cái chỗ này làm cho người ta cực kỳ khó chịu." Phong Dật Hiên ngẩng đầu nhìn trời, vốn cho là mình cởi bỏ phong ấn, lại đột phá tầng thứ chín, cũng coi là người lợi hại rồi, không ngờ đi tới nơi này liền phải chịu nhục nhã như vậy.
"Phong lão nói rồi, muốn đi về nhất định phải lên được ngọn núi cao nhất ở đây. Ở đó có Truyền Tống Trận." Khắc Lôi Nhã nhìn về phía trước, nheo mắt lại. Ở xa xa có một tòa nhà to lớn ở trên đỉnh núi.
"Lão già này thật là giảo hoạt." Phong Dật Hiên chợt bi phẫn kêu lên.
"Thế nào?" Khắc Lôi Nhã quay đầu lại nhìn Phong Dật Hiên đang trong bộ dáng kẻ phát điên không hiểu liền hỏi.
"Lão già độc ác! Lão nói với ta chỉ cần ta tìm được ngọn núi cao nhất, ngọn núi kia tổng cộng có chín tầng, mỗi một tầng có một thành, chỉ cần ta thông qua từng tầng một, lên tới chỗ cao nhất thì có thể trở về." Phong Dật Hiên gào khóc kêu lên "Nếu là hắn nói chỗ cao nhất có một Truyền Tống Trận, ta đánh không lại mà muốn trở về, ta còn có biện pháp lẻn lên chỗ cao nhất đi lên tìm được Truyền Tống Trận sau đó truyền tống đi về " Che giấu hơi thở đúng là biện pháp không tệ.
"Đi thôi." Khắc Lôi Nhã hiểu rằng Thiên Cương Phong lão đã nói như vậy là để cho bọn họ cố gắng chiến đấu, chứ cái nơi như thế làm sao dễ dàng mà đi lên được.
Khắc Lôi Nhã đoán hoàn toàn không sai. Ngọn núi kia, cũng gọi là thí luyện sơn. Chia làm chín tầng, mỗi một tầng có một vị cường giả chiếm giữ, đạt tới thực lực nhất định mới có thể tiến vào giao đấu trong thành. Dĩ nhiên, người có thực lực cũng có thể khiêu Chiến với Thành chủ, tranh đoạt chức Thành chủ. Có chút tương tự Kim Tự Tháp, tầng tầng lên cao, càng lên cao thì người có thực lực càng mạnh càng ít. Nơi này, giết người không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, không có quốc gia, càng không có vương pháp. Đây là một vùng đất tự do, cũng là một mảnh đất tràn đầy bạo lực, chém giết, máu tanh khắp nơi.
Nếu nói địa điểm này là Không Gian tu luyện thì, ở đây người ta gọi chỗ này là Huyết Trì.
Lúc này Thiên Cương Phong lão vẫn còn ở đó gõ mấy cái cọc gỗ, tự mình lẩm bẩm: "Tiểu tử thối và cô gái nhỏ lần này nếu như có thể thông qua chín tòa thành này, trở lại sẽ thay da đổi thịt. Ấy da da, ta thật đúng là mong đợi quá"
Giờ này hai người đó đang ở trong một trận chiến sinh tử.
Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên đang ở trong Không Gian tu luyện và đã gặp rất nhiều cường giả. Bọn họ không gây chuyện không có nghĩa là người khác sẽ không tới làm phiền bọn họ.
Mà lý do lại vô cùng kỳ quặc, có người coi trọng đồ vật của Phong Dật Hiên, có người coi trọng quần áo Khắc Lôi Nhã. Tóm lại, tùy tiện tìm một lý do liền vung tay đại khai sát giới. Đường đi trong ngọn núi này có thể nói là gian nguy rình rập. Nhưng hai người liên thủ có thể nói ăn ý khác thường, đánh chết không ít cường giả, nhưng chỉ là các cường giả có thực lực tương đối, cường giả chân chính còn rất nhiều cũng tụ tập tại trong thành trên ngọn núi kia. Tự nhiên hai người cũng gặp qua những kẻ mà bọn họ đấu không lại.
"Khắc Lôi Nhã, nàng đi trước!" Trong nháy mắt Phong Dật Hiên thả ra vô số Phong Nhận (lưỡi dao bằng gió) ngăn cản đối phương.
Lần này gặp phải đối thủ là ma pháp sư cường hãn làm cho hai người lo sợ không thôi. Lão già này có một đôi mắt chim ưng, đáy mắt hiện lên chút cuồng bạo. Mà lí do tấn công bọn họ lại càng hoang đường hơn, bởi vì thấy bọn họ chướng mắt. Chỉ là không vừa mắt mà có thể đại khai sát giới.
"Thiết!" Lão già khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phất một cái, liền đem Phong Nhận mà Phong Dật Hiên thả ra toàn bộ đều tiêu tán trong không trung, chỉ để lại một con gió nhẹ nhàng trêu tức, sắc mặt Phong Dật Hiên đại biến, không có chút do dự nào liền lắc mình chắn trước mặt của Khắc Lôi Nhã. Lão già cười lạnh, ung dung cất bước đến gần hai người.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, ngón tay gảy nhẹ, vô số kim liên bay ra.
Không đợi Khắc Lôi Nhã xuất chiêu tiếp theo, sắc mặt lão già kia đã thay đổi, đột nhiên lui về phía sau, cảnh giác nhìn Khắc Lôi Nhã, cau mày cao giọng hỏi “Tư Không Lâm gì của ngươi?" Trong giọng nói lại có một chút sợ hãi không dễ dàng phát giác!
Phong Dật Hiên sửng sốt, Khắc Lôi Nhã hơi ngẩn ra, còn chưa kịp nói chuyện, lão già kia cũng đang không ngừng lui về phía sau.
Trong miệng càng thêm nhỏ giọng mà nói thầm: "Lại có thể biết Tư Không Lâm và Liên Hoa Bảo Giám! Lại có thể biết Liên Hoa Bảo Giám......" Sự sợ hãi trong giọng nói càng ngày càng rõ ràng. Lão già bạo ngược đó nói xong nhanh chóng xoay người thi triển Kim Lực bay lượn ở giữa không trung, muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt.
Khắc Lôi Nhã nhìn bóng lưng biến mất trầm mặc, Tư Không Lâm, rốt cuộc là loại người gì, có thể khiến lão cường giả bạo ngược vô thường sợ như vậy!
"Xem ra hắn cũng cho rằng nàng là đồ đệ Tư Không Lâm." Phong Dật Hiên vuốt cằm của mình nhìn phương xa nói thầm "Rốt cuộc Tư Không Lâm là nhân vật lợi hại đến mức nào? Nghe nói so với lão già kia còn lợi hại hơn, nhưng mà ta lại chưa bao giờ thấy lão ấy thua ai."
Trong nháy mắt Khắc Lôi Nhã khiến vô số kim liên trong không trung biến mất toàn bộ, trong lòng cũng nghi ngờ. Tư Không Lâm, rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào?
"Khắc Lôi Nhã, chúng ta đi thôi." Phong Dật Hiên đột nhiên xoay người, trong nháy mắt mặt cùng mặt Khắc Lôi Nhã dán lại rất gần. Thậm chí cũng có thể cảm thấy được hơi thở ấm áp của nàng phả trên mặt của hắn.
_________________