Trở thành chủ nhân vùng sa mạc ?!
Long Tát Tư sửng sốt, cứ như vậy kinh ngạc nhìn thiếu nữ thần bí trước mắt. Đang phán đoán lời của thiếu nữ là thật hay giả.
"Long Tát Tư, con cháu duy nhất Bắc Thân Vương, văn võ song toàn, được lòng dân. Là người kế nhiệm duy nhất của Bắc Thân Vương. Lúc ấy Hoàng Thái Tử hoang dâm vô sỉ, người như vậy tuyệt đối không phải minh quân. Mà vì ngươi, sẽ là chướng ngại vật lớn nhất cản trở hắn trở thành Hoàng Đế. Cho nên, ngươi còn chưa trở thành Bắc Thân Vương liền bị hãm hại." Thanh âm dễ nghe nhưng không có một tia nhiệt độ, liên tục mà nói.
"Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai?" sắc mặt của Long Tát Tư rốt cuộc đã thay đổi.
"Ta...... Tên của ta là Thích Ngạo Sương." Thiếu nữ tóc đen mắt đen mỉm cười như hoa.
Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương...... Đáy mắt tóc đen thiếu nữ thoáng qua một tia nhàn nhạt đau thương nụ cười. Còn tưởng rằng sẽ không dùng đến cái tên này nữa. Đúng vậy, cái tên này, mới chân chính là tên của Khắc Lôi Nhã.
"Tin tưởng ta, ta sẽ khiến ngươi trở thành chủ nhân vùng sa mạc ." Thích Ngạo Sương này thanh âm dễ nghe mang theo một cỗ mị hoặc khó tả .
"Ta làm sao phải tin tưởng ngươi?" Long Tát Tư mới vừa rồi thấy thiếu nữ và những người bên cạnh ra tay, trong lòng mặc dù rung động, nhưng là chỉ bằng điểm này thực lực của nàng ta không đủ thuyết phục.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười tuyệt luân rực rỡ, chẳng biết tại sao, Long Tát Tư thấy cái nụ cười này thì trong lòng có chút sợ hãi.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương dời đến nam tử bị ổi bên cạnh Long Tát Tư, ánh mắt trầm xuống.
Sau một khắc, một màn xảy ra làm cho người ta co giật.
Nam tử bỉ ổi lập tức nhảy lên, mặt đối mặt với Long Tát Tư, tình ái dào dạt: "Lão đại, ngươi biết không, bóng dáng cao lớn của người đã sớm in ở trong lòng của ta thật sâu. Tình yêu của ta đối với người say đắm giống như bầu trời đêm, có vầng trăng trên cao chứng giám, lòng ta đối với người đến chết cũng không đổi......"
Sau lưng Long Tát Tư đã có người không chịu nổi biến hóa như thế, che lồng ngực của mình bắt đầu nôn mửa. Long Tát Tư thấy vậy gương mặt nặng nề, bởi vì hắn và bất kì ai khác cũng thấy rõ ràng nam tử bị ổi yêu thích mình. Ánh mắt người trước mắt trong suốt, nói chuyện tự nhiên lưu loát. Nhưng! Đang cho là như thế, sắc mặt của Long Tát Tư đột nhiên thay đổi. Thuật khống chế tinh thần cao cấp! Lại là khống chế tinh thần cao cấp! Hắn quá rõ ràng cái pháp thuật độc ác đó, ban đầu hắn chính là bị người yêu dấu nhất bán đứng như vậy! Sau đó bị thân nhân chỉ trích.
Long Tát Tư ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ tuyệt sắc tóc đen, lạnh lùng nói: "Đủ rồi, ta tin tưởng rồi." Trong lòng càng thêm rung động không dứt, thiếu nữ trước mắt, vì sao lại hiểu rõ chuyện tình của mình như thế? Nàng rốt cuộc là ai?
Thích Ngạo Sương thu hồi khống chế tinh thần, mỉm cười lạnh nhạt nói: "Ngượng ngùng, gợi lên kí ức không tốt trước kia của ngươi."
Nam tử bỉ ổi mờ mịt nhìn trước mắt thấy Long Tát Tư trầm mặc như nước, lại nhìn thấy những người sau lưngLong Tát Tư dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, thì hắn một mảng mờ mịt.
"Vì sao tìm tới ta?" Long Tát Tư thanh âm trầm thấp hỏi.
"Bởi vì ta cần danh vọng của ngươi." Thích Ngạo Sương cười nhạt," Người dân ở Ô Tát Lợi phần lớn cũng tin chắc rằng ngươi là bị hãm hại."
Long Tát Tư trầm mặc không nói.
"Tin tưởng ta thì hãy tới vũ điếm ở Thanh Tuyền trấn tìm ta." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng kéo kéo dây cương Lạc Đà, Lạc Đà bước chân đi về phía trước, bên cạnh Lãnh Lăng Vân và Phong Dật Hiên đi theo sát.
Sau lưng Long Tát Tư mọi người nhìn nhau, sau đó cũng chủ động nhường ra một con đường.
Ba con Lạc Đà từ từ đi về phía trước, mọi người thấy bóng lưng của bọn họ, quay lại nhìn bóng lưng Long Tát Tư, tất cả đều đang đợi Long Tát Tư quyết định.
Long Tát Tư lại không lên tiếng, trầm mặc như nước nhìn thích đoàn người của Ngạo Sương cứ như vậy rời đi.
"Ngạo Sương, nàng nói hắn sẽ tìm đến chúng ta sao?" Phong Dật Hiên trầm giọng hỏi. Ở sa mạc vòng vo một hồi cũng tìm được người bọn họ muốn tìm, cũng thật không dễ dàng gì.
"Đúng vậy." trên mặt Thích Ngạo Sương hiện lên một tia nụ cười nhàn nhạt.
Thanh Tuyền trấn, là cách biên giới Điểu Tát Lợi gần Lục Châu. Mặc dù nhỏ, nhưng lại vô cùng quan trọng. Rất nhiều người đã dừng chân nơi đây để tiếp tế lương thực.
Ba người Thích Ngạo Sương giống như được rất nhiều người đi đường để ý, dắt Lạc Đà chậm chậm đi về phía trước. Quán nhỏ ở ven đường, các lão bản cũng không còn hơi sức thét, nửa chết nửa sống tựa vào cửa vừa chờ khách tới cửa miệng, phần lớn cửa nhà khép chặt, chỉ có một ít cửa hàng mở cửa, người đi đường ăn mặc cũng không khác biệt lắm, đều là một thân áo choàng thật dài bọc lấy toàn thân.
Ba người đi tới một tòa nhà, đem Lạc Đà kiểm tra kĩ càng, đẩy cửa ra đi vào nhà.
"Tiểu thư, ngươi đã trở lại." Một phụ nữ mập mạp tiến lên đón.
"Ừ" Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu, "Tối nay sẽ có người đến vũ điếm tìm ta, đến lúc đó ngươi hãy dẫn hắn tới đây."
"Vâng" phụ nữ mập mạp chính là người thần điện Hắc Ám phái tới trợ giúp Thích Ngạo Sương, phụ trách liên lạc.
Ba người Thích Ngạo Sương vào trong phòng, đi tới bên vách tường, vươn tay mở tủ gỗ ra, nhìn trước mắt là một mảng tĩnh mịch. Ngón tay Thích Ngạo Sương gảy nhẹ, lấy đuốc đem đốt lên, đem cả phòng chiếu sáng. Thích Ngạo Sương cất bước đi về phía trước.
Đợi ba người sau khi tiến vào, cửa tủ gỗ đóng lại, nhìn lại không có bất kỳ điều gì không ổn. Mà ngoài cửa Ba con Lạc Đà cũng có người lập tức dắt đi. Tóm lại, hiện ra ngay trước mắt chỉ là một ngôi nhà trống. Dưới chân là một hành lang rất dài, hai bên là rất nhiều phòng, phía trước lớn nhất là đại sảnh.
"Thánh nữ đại nhân, người đã trở lại."Tập Ít Kì đang mang vẻ mặt đưa đám lập tức tiến lên đón. Ban đầu Lãnh Lăng Vân và Phong Dật Hiên quả thật bị cái thân phận này của Thích Ngạo Sương dọa cho giật mình. Bọn họ thậm chí không biết Thích Ngạo Sương có thân phận như vậy từ lúc nào. Khi Thích Ngạo Sương nói cho bọn hắn biết lần ấy ở Tuyết Băng bị Thần điện Hắc Ám đánh lén, Lãnh Lăng Vân lập tức hiểu ngay.
Thích Ngạo Sương chậm rãi đi về phía trước, lạnh nhạt nói: "Thế nào?"
"Giáo chủ đại nhân nói rồi, người không trở lại chúng ta sẽ phải bị xử phạt. Bởi vì trải qua nhiều ngày như vậy, người vẫn không thấy đâu." Tập ít Kì đi theo phía sau mọi người kêu khổ.
"Thánh nữ đại nhân." Đi tới đại sảnh, Tập Ít Tư mỉm cười kéo cho Ngạo Sương cái ghế, rót trà Hoa Hồng.
Lão Giáo Hoàng của Thần điện Quang Minh thiếu một bàn chân, ai cũng biết rồi. 12 Đại Giáo Chủ toàn diệt! Đây là tin tức làm người ta phấn chấn cỡ nào. Mà tạo thành cục diện như vậy đều là bởi vì người thiếu nữ trước mắt này! đám người của Thần điện Hắc Ám cũng phấn chấn không dứt, cũng tin chắc Thích Ngạo Sương sẽ dẫn dắt bọn họ nghênh đón kỷ nguyên mới.
"Thánh nữ đại nhân đã tìm được người muốn tìm đúng không?" Tập Ít Tư rót trà cho tất cả mọi người.
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nhấp trà, nhàn nhạt gật đầu: "Tối nay sẽ có tin tức."
"Thánh nữ đại nhân thứ người nhờ chúng tìm, chúng ta đã tìm được."Tập Ít Tư từ trong lồng ngực lấy ra một thứ đồ, mở ra ở trước mặt Thích Ngạo Sương, trên bản đồ ghi chú có hai điểm màu đỏ, Tập Ít Tư duỗi ra ngón tay chỉ vào hai điểm này nói, "Cái này là chỗ Ải Nhân, cái này là chỗ Địa Tinh."
"Ừ" Thích Ngạo Sương nhìn bản đồ thoáng chút đăm chiêu.
"Thánh nữ đại nhân, có thể hay không tiết lộ một chút người tìm bọn hắn để làm cái gì à? Ải Nhân chỉ biếtchế tạo, Địa Tinh chỉ biết đào bới. Hơn nữa bọn họ căn bản sẽ không cùng nhân loại tiếp xúc, đối với nhân loại thì họ có địch ý rất sâu, tìm bọn họ làm cái gì?" Tập Ít Kì nghi hoặc nhìn bản đồ, rốt cuộc không nhịn được đặt câu hỏi. Tìm được hai nơi này, mất quá nhiều tinh lực, cũng tổn thất một ít nhân lực.
" Thần điện Quang Minh có tôn chỉ là cái gì?" Thích Ngạo Sương không đáp hỏi ngược lại.
"Còn có thể là cái gì? Không làm mà hưởng, dối ta gạt người." Tập Ít Kì hừ lạnh trả lời “ người dân ngu ngốc táng gia bại sản quyên tiền cho bọn họ, họ đều coi là chuyện đương nhiên, còn cổ động tuyên truyền cho Thần điện."
"Như vậy là công bằng sao?" Thích Ngạo Sương ý vị sâu xa hỏi ra một câu.
"Đây không phải là nói đùa nha, khẳng định không công bằng!" Tập Ít Kì khinh thường mở miệng nói.
"Nếu muốn hoàn toàn lật nghiêng lũ người này, ngươi cảm thấy giết sạch đầu não là được sao?" Thích Ngạo Sương nhìn điểm đỏ trên bản đồ thản nhiên nói.
Tập ít Kì sửng sốt, lần này Thích Ngạo Sương vây quét Thần điện Quang Minh bỏ ra giá cao, mặc dù thần điện Quang Minh tạm thời suy yếu lực lượng, nhưng lại đem danh tiếng thần điện Quang Minh nâng lên một tầm cao mới. Tôn chỉ Thần điện Quang Minh đã xâm nhập lòng người, bọn họ chính là hóa thân chính nghĩa vĩ đại.
"Ý của người là..!" Tập Ít Kì nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói có chút hưng phấn. Thật sao? Đúng như mình phỏng đoán như vậy sao? Thiếu nữ trước mắt thật có thể làm được sao?
Quyền thế, tiền bạc, địa vị......
Là thứ loài người siêng năng theo đuổi......
"Ô Tát Lợi sẽ là đất nước đầu tiên thờ phụng Thần Hắc Ám." Thích Ngạo Sương nâng chum trà lên, nhẹ nhàng nhấp.Ừ, trà ngon.
Tập Ít Kì đè nén kích động trong nội tâm, hắn đột nhiên hiểu kế hoạch của Thích Ngạo Sương. Kế hoạch khổng lồ như thế, kế hoạch kì dị như thế, nếu như là người khác nói ra, hắn chỉ cảm thấy là chuyện nực cười. Nhưng là, do thiếu nữ trước mắt nói ra, hắn lại tuyệt đối không cảm thấy là chuyện cười. Sâu trong nội tâm của hắn có một ý niệm, thiếu nữ trước mắt, nhất định, nhất định có thể làm được. Nhất định có thể lật nghiêng Thần điện Quang Minh!
Đêm, lạnh như nước.
Màn đêm tĩnh lặng bao phủ Thanh Tuyền trấn
Trong sa mạc ban ngày cùng ban đêm nhiệt độ chênh lệch rất lớn, ban đêm rất lạnh lẽo, dĩ nhiên là không có người ra ngoài hoạt động.
Thanh tuyền trấn ở vũ điếm còn có một chiếc đèn chiếu sáng.
Lão bản đang ngủ gục trên bàn.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, lão bản chậm rãi mở mắt, đứng dậy.
Không có lời thừa thải, lão bản cầm lấy áo choàng bên cạnh mặc vào lạnh nhạt nói: “ Mời đi theo ta."
Long Tát Tư cau mày, nhìn cử chỉ của lão bản trước mắt, trong đầu hiện lên nụ cười xinh đẹp tự tin của người thiếu nữ kia. Nàng ta cứ như vậy khẳng định mình nhất định sẽ đến sao?
Lão bản vững bước đi ở phía trước, Long Tát Tư hí mắt đi theo, trong lòng kinh ngạc. Cái này lão bản tầm thường lại là cao thủ! Lúc nào mà Thanh Tuyền trấn nho nhỏ như vậy cũng có cao thủ?
Lão bản mang theo Long Tát Tư đi đến một căn phòng tầm thường, làm tư thế xin mời lạnh nhạt nói: "Ta chỉ phụ trách dẫn ngươi tới đây."
Dứt lời, lão bản xoay người cứ như vậy rời đi.
Cửa phòng ngay sau đó được mở ra, một phụ nữ mập mạp nói: "Xin mời."
Long Tát Tư chỉ hơi hơi do dự, liền mở ra bước đi vào.
Hắn không biết là, bước đi này của chính mình, lại là bước đi quan trọng đầu tiên thay đổi lịch sử của Ô Tát Lợi.