Đây là đâu? Ta thò đầu ra khỏi lòng Phá Thiên, trước mắt là một hồ nước trong veo, phản chiếu màu cây xanh ngắt, thật xinh đẹp. Còn có hoa đủ màu đủ dạng.
Nhưng Phá Thiên lại ôm ta rất chặt, ngồi trên một tảng đá lớn.
"A Bảo..." Sao giọng Phá Thiên là lạ?
Meo meo gừ gừ, Phá Thiên, huynh làm sao vậy?
"A Bảo, tại sao lòng người lại phức tạp như vậy, đê tiện như vậy?" Sắc mặt Phá Thiên rất khó coi, nói những lời ta không hiểu.
Nhưng ta biết hắn đang mất hứng. Bây giờ Phá Thiên không vui.
Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào hắn mới vui vẻ? Gấp chết ta, ta phải làm gì Phá Thiên mới vui đây?
Đúng rồi! Mẫu thân từng nói, con người rất thích những thứ kia, là những thứ mà chúng ta tìm thấy dựa vào bản năng, là thứ mà con người gọi là bảo vật. Mùi của những thứ đó rất dễ chịu.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Ta giúp Phá Thiên tìm một thứ tới, hắn sẽ không mất hứng như thế nữa.
Ừ! Phải hành động thật nhanh. Ta cau cau cái mũi, cố gắng hít ngửi trong không khí. Ngửi, ngửi, ta ngửi.
Ha ha, bên này, bên này có mùi rất dễ chịu, nhất định là bảo vật.
"A Bảo? Mi đang làm gì vậy?" Trong giọng nói của Phá Thiên chứa đầy nghi ngờ. Hắn hơi nhíu mày nhìn động tác của ta. Ta không để ý tới hắn mà quỳ rạp trên đất, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm.
Ngay ở phía trước không xa, thật là tốt quá. Ha ha, ta lấy thứ đó tới.
Meo meo gừ gừ, Phá Thiên, huynh chờ ở đây đi, ta đi rồi về liền. Ta quơ quơ móng vuốt, hy vọng Phá Thiên có thể hiểu ý ta. Nhưng hắn vẫn nhìn ta đầy nghi ngờ.
Trời ơi, mặc kệ, đi lấy thứ đó tới trước rồi tính sau. Ta vươn chân ra, chạy về phía trước. Phá Thiên vội vàng gọi: "A Bảo, mi đi đâu? Sao vậy?"
Huynh sẽ biết ngay thôi. Ngay phía dưới tảng đá phía trước, ta có thể cảm nhận được.
Tới rồi, chính là ở đây, ở dưới tảng đá này.
Ì ạch, ì ạch, ta đẩy, ta đẩy. Thoạt nhìn tảng đá này không lớn nhưng sao lại nặng thế? Ta đẩy thế nào cũng không suy suyển. Meo meo, meo meo, làm sao bây giờ? Không lấy được bảo vật phía dưới thì Phá Thiên sẽ luôn mất hứng, ta không muốn thấy hắn như vậy.
"Mi muốn đẩy tảng đá này ra à?" Phá Thiên ngồi xổm xuống trước mặt ta, hỏi.::nhok LQĐ::
Meo meo gừ gừ! Ta gật đầu, đúng thế, ta muốn đẩy tảng đá này ra để lấy một thứ.
Phá Thiên vươn tay đẩy tảng đá ra giúp ta. Ta vội vàng nhào tới. Oa, là một viên đá màu đỏ. Nó tuy nhỏ nhưng sáng lấp lánh. Ta đã từng thấy thứ này, có tộc nhân có thứ này trong nhà, hình như gọi là đá hồng ngọc (ruby ý)? Con người sẽ thích thứ này chứ?
Cho huynh, Phá Thiên, cho huynh! Ta dùng móng vuốt nâng hòn đá nhỏ màu đỏ lên, cố gắng nâng lên trước mặt Phá Thiên.
Cho huynh bảo vật này, Phá Thiên. Huynh không vui, ta nhìn thấy cũng chẳng vui vẻ gì.
"Cho ta?" Phá Thiên kinh ngạc nhìn hòn đá trên móng vuốt ta.
Meo meo gừ gừ, đương nhiên là cho huynh rồi. Ta gật đầu thật mạnh. Tư thế hai chân trước kiễng lên, chân trước cầm viên đá màu đỏ này thật khó chịu. Mau cầm lấy, Phá Thiên, ta sắp đứng không vững rồi.
Phá Thiên cầm lấy, sau đó nở nụ cười. Ha ha, Phá Thiên nở nụ cười, Phá Thiên nở nụ cười! Cuối cùng thì Phá Thiên không còn không vui nữa. Nhìn thấy Phá Thiên nở nụ cười ta cũng cao hứng trở lại, nhảy nhót xung quanh hắn. Dù sao đi nữa ta cũng chỉ muốn thấy Phá Thiên cười.
Nhưng sau đó, hắn liền ôm chặt ta vào lòng. Meo meo gừ gừ, chặt quá, thật khó chịu.