Chương 49: Phải nhịn xuống, không được cười thành tiếng!
Ước chừng nửa tiếng sau, Bạch Hồng Vũ lén la lén lút tìm đến.
Vừa nhìn thấy trên bàn Bạch Diệp còn thừa hơn phân nửa nguyên liệu nấu ăn, hắn đã kinh ngạc thốt lên: "Ối dào, Tiểu Thúc, bọn người nhà ngươi ăn sang chảnh quá vậy!"
"Đừng nói nhảm, tranh thủ ngồi xuống ăn đi, đừng chậm trễ cuộc hẹn của ngươi."
"Hắc hắc, được rồi!"
Trước đó đã nói rồi, hai người tuy cách nhau một bối phận lớn, nhưng thực tế lại đối xử với nhau như bạn bè.
Cho nên Bạch Hồng Vũ chẳng hề khách khí, ngồi xuống rồi bắt đầu húp lấy húp để.
Vừa ăn, hắn vừa ra vẻ hưởng thụ: "Hô, vẫn là ăn cơm cùng Tiểu Thúc thoải mái nhất."
"Nghe giọng điệu của ngươi, hẹn hò không vui à?"
"Chỉ có thể nói là tàm tạm!"
Dừng một chút, hắn buông chân cua hoàng đế xuống, nói tiếp: "À phải rồi Tiểu Thúc, lát nữa các nàng muốn đi dạo phố, ngươi đi cùng với bọn ta nhé?"
"Ủa, dạo phố thì cứ dạo thôi, còn cần gia trưởng đi cùng à?" Bạch Diệp bĩu môi, tỏ vẻ không hứng thú.
Hai cô nữ sinh chân tuy cũng không tệ, nhưng nhan sắc thì kém xa.
So với Lâm Chân Tâm hoặc Lý Tư Tư nhà bên thì kém cả một bậc.
Cho nên hắn thực sự không có hứng thú gì.
Hơn nữa, đối với kế hoạch tiêu dùng hôm nay, hắn đã có tính toán riêng.
Nghe hắn từ chối, Bạch Hồng Vũ bỏ cả ăn, vội vàng nài nỉ: "Ấy dà, Tiểu Thúc, đi với con đi mà!"
"Lý do?"
"Cái này..."
Do dự một lát, hắn vẫn cắn răng nói: "Nữ thần của con muốn đi dạo phố, cuối cùng thì tiền chẳng phải của con sao!"
"Tình hình của con Tiểu Thúc biết mà, tiền tiêu vặt có bấy nhiêu thôi, nếu có chú ở đây, nàng cũng không đến nỗi sư tử ngoạm đâu."
"Ha ha ha, ngược lại ngươi cũng tỉnh táo đấy."
Tình hình của thằng nhóc này, Bạch Diệp quá rõ rồi.
Cha nó, cũng chính là anh trai của Bạch Diệp, làm ăn cũng khá, nuôi sống cả gia đình.
Nhưng với con cái thì luôn hà khắc, lại còn nghèo nuôi.
Hôm nay mời hai cô nữ sinh đi ăn, chắc cũng là tiền sinh hoạt phí.
Về phần bảo hắn tỉnh táo, Bạch Diệp cũng công nhận.
Trong cuộc sống, giữ được sự tỉnh táo như vậy ở đàn ông không nhiều, ngược lại, cứ quen biết hay ngưỡng mộ nữ thần trong lòng là bắt đầu điên cuồng nỗ lực chiếm đoạt chiếm số đông.
Trong số đó không ít kẻ còn mạo danh là trang hảo hán.
Bạch Diệp hồi đi học có một thằng bạn cùng phòng, y như vậy.
Vì theo đuổi cái gọi là hoa khôi lớp, hắn điên cuồng cà đủ loại thẻ tín dụng, vay nóng, trước sau cũng làm ra hơn chục vạn.
Người thì cũng tán đổ, nhưng không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối không có tương lai.
Hình như lần trước nhìn thấy ảnh trên vòng bạn bè của nó, ngoài công việc chính ra còn đang chạy xe ôm trả nợ nữa.
Về chuyện này, Bạch Diệp chỉ có thể nói, tư tưởng của thế hệ 00 quả thực vượt chuẩn.
Nhưng nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Bạch Hồng Vũ, hắn lại không nhịn được hỏi: "Cô nàng kia có hay sai bảo con mua đồ không?"
"Thường xuyên ấy chứ, hôm nay bảo mua hộ cốc trà sữa, mai lại muốn con gấu bông nhỏ."
Bạch Hồng Vũ kể lể chi tiết: "Mấy thứ đó chỉ là tiểu tiền thôi, nhưng vừa nãy nàng ta còn nói bóng gió muốn đổi điện thoại quả táo, cái này khác gì muốn giết con chứ!"
"Đúng là đào mỏ à?"
"Có ý đó đấy, ai, nếu không phải con thích thật lòng, hôm nay con cũng chẳng đến nước này!"
Nói rồi, Bạch Hồng Vũ bỗng chùng cảm xúc xuống.
Nó mới 19 tuổi đầu, chỉ muốn một mối tình học trò oanh oanh liệt liệt, nhưng việc đó chỗ nào cũng cần tiền.
Có lẽ... đây là điều bất đắc dĩ của người trưởng thành chăng.
Thấy nó ủ rũ vậy, Bạch Diệp lại thấy hay hay, "Thôi đừng có mà bày đặt với ta, biết là đào mỏ thì liệu mà tránh xa, còn khối người tốt hơn."
"Theo lý của chú, nếu không tiêu tiền thì nàng ta cũng không làm bạn gái con đâu."
"Hắc hắc, con thực ra cũng chuẩn bị sẵn một nghìn tệ rồi, mua ít quần áo không quá đắt cũng được."
"Sách, vừa nãy còn khen con tỉnh táo, giờ lại giả ngơ rồi hả?"
"Hả..."
Bạch Hồng Vũ chớp mắt mấy cái, ngơ ngác hỏi: "Tiểu Thúc, ý của chú là..."
"Thôi được rồi, lát nữa cứ bảo với hai cô nàng là đi dạo phố với chú, mấy chuyện khác khỏi lo."
"Hôm nay chú mày cho con học một khóa!"
Đứa cháu trai đã cầu khẩn đến thế, Bạch Diệp cũng không ngại giúp nó một tay.
Dù sao hắn cũng muốn đi dạo phố, tiện thể làm luôn.
Rất nhanh, Bạch Hồng Vũ ăn no nên rời đi trước.
Bạch Diệp thì cứ từ từ nhấm nháp đồ ăn, rồi mới tính tiền, đi về phía nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại.
Hắn nói với đứa cháu trai là ăn xong rồi hẹn, hoàn toàn không vội.
Nhưng vừa bước vào nhà vệ sinh, hắn đã nghe thấy ngoài hành lang có hai giọng nói quen thuộc.
"Ý cậu là, thằng nhóc Bạch Hồng Vũ kia cố tình?"
"Chứ sao, tớ vừa bảo muốn đổi điện thoại, hắn đã chuồn mất rồi, lâu ơi là lâu mới quay lại, giờ lại bảo muốn bọn mình đi cùng hắn dạo phố với Tiểu Thúc hắn."
"Cậu nói vậy, nghe cũng có lý đấy!"
Hiển nhiên, hai người này chính là Đỗ Lệ và Trương Mộng Dao.
Nhưng sau khi tán đồng gật đầu, Trương Mộng Dao lại nói: "Mà Tiểu Thúc của hắn ăn tiệc hải sản một mình, chắc là có tiền lắm đấy."
"Đi dạo phố với ông ta, biết đâu lại vớ được chút lợi lộc."
"Có lý đấy, bọn mình vừa nãy cũng gọi Tiểu Thúc ngọt xớt, chắc ông ta không đời nào để bọn mình đứng nhìn đâu nhỉ?"
"... "
Nghe cuộc đối thoại của hai cô nàng, Bạch Diệp nhịn cười đến run cả người.
Đào mỏ, chuẩn không cần chỉnh!
Hơn nữa còn thích nằm mơ giữa ban ngày, chuẩn bị quơ đại mấy cái loại lung tung!
Tiếc thật, hôm nay nhất định phải làm các nàng thất vọng rồi.
Nếu nói Bạch Hồng Vũ còn nửa tỉnh táo, thì gã đàn ông 30 tuổi như hắn đây đã tỉnh táo 100% rồi.
Bảo hắn tiêu tiền cho bố mẹ, Bạch Diệp không hề chớp mắt.
Nhưng bảo hắn tiêu cho đàn bà xa lạ, còn rõ ràng là loại đào mỏ nữa chứ? Không bao giờ có chuyện đó!
Chuyện này không liên quan đến việc có tiền hay không, mà là đàn ông làm gì cũng được, nhất quyết không được làm thằng ngốc.
Đương nhiên, dù sao cũng là bạn học của cháu trai, lát nữa hắn còn phải lên lớp giảng giải cho đối phương nữa, nên Bạch Diệp chắc chắn không vạch trần ngay.
Cứ để đạn bay thêm một lát đã!
Ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Diệp nhanh chóng tụ tập với ba người kia.
Có lẽ vì đã bàn bạc trước, hai cô nữ sinh tỏ ra rất nhiệt tình.
Miệng gọi "Tiểu Thúc" ngọt xớt.
Nhưng họ không hề hay biết, mỗi lần nghe hai người gọi, Bạch Diệp lại khẽ nhíu mày.
Hắn thầm nghĩ, mình đã bảo bọn họ gọi anh rồi mà, sao lại không có chút nhạy bén nào thế?
Vốn dĩ tuổi mình cũng đâu còn trẻ nữa, bị các cô gọi kiểu này, chẳng phải mình càng lộ vẻ già à?
Đã thế còn đòi moi tiền của mình? Thật là quá đáng!
Còn Bạch Hồng Vũ đứng bên cạnh thì đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Thúc, chú muốn đi dạo ở đâu ạ?"
"Lên tầng ba đi, mua quần áo trước đã."
Nói xong, Bạch Diệp thôi cằn nhằn trong lòng, dẫn cả đám đi về phía tầng ba.
Tầng ba của Vạn Đạt Plaza tập trung đủ loại nhãn hiệu lớn.
Từ LV, Dior đến Gucci, nhãn hiệu nào cũng có.
Điều này không khỏi khiến hai cô nữ sinh càng thêm phấn khích.
"Lệ Lệ, phải nhịn xuống, không được cười thành tiếng!"
"Ngao ngao, tớ cố hết sức, tớ cố hết sức rồi..."