Tam Quốc Tranh Phong

Chương 100

Chương 100
Trong trí nhớ của bọn họ, còn chưa từng chứng kiến sĩ tốt chiến đấu ác liệt như vậy. Trước kia bọn họ xung phong chiến đấu, địch nhân đều thoáng chốc tan rã, mặc dù có chút ngoan cố cũng đều tan tác dưới sự công phá của bọn họ. Hiện tại bọn họ lại giống như lang sói bị trói buộc, mặc kệ bọn họ vùng vẫy thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi xiềng xích.
Cam Ninh tuy chiến đấu kịch liệt với Tôn Hà, nhưng y thời khắc này vẫn để ý tới Lưu Kỳ. Cẩm Phàm Tặc bị cuốn lấy tạm thời không thể thoát thân, phương trận trường thương kia đã sắp tiến tới trước mặt Lưu Kỳ, lúc này sắc mặt Cam Ninh có chút âm trầm.
Tôn Hà tự nhiên cũng chú ý tới tình hình biến đổi trên chiến trường, y giơ đại đao lên cười ha hả nói:
- Cam Ninh, các ngươi chạy đâu cho thoát nắng, lúc này đầu hàng còn chưa muộn.
Tôn Hà vẫn nhớ mãi những con ngựa kia, một khi phương trận trường thương xông lên, những con ngựa đẹp đẽ này sẽ phải chết.
Cam Ninh liếc mắt không để ý tới Tôn Hà, trong mắt lóe lên tia do dự, chỉ là ngay sau đó biến thành tia sáng kiên quyết. Quát lớn đối với Cẩm Phàm Tặc đang chiến đấu kịch liệt:
- Tử chiến!
Cẩm Phàm Tặc trong chiến đấu kịch liệt nghe được Cam Ninh hô lớn không khỏi biến sắc, thậm chí có người lộ ra trên mặt vẻ sầu thảm.
Tử chiến, nghĩa là liều chết chiến một trận! Là Cẩm Phàm Tặc biết rõ thời điểm này hết hi vọng đào tẩu chỉ có thể gắng sức chiến đấu tới hơi thở cuối cùng. Tử chiến, có nghĩa một phần Cẩm Phàm Tặc, thậm chí toàn bộ Cẩm Phàm Tặc bao gồm cả Cam Ninh sẽ chết trận.
Trước kia Cẩm Phàm Tặc từng có một lần tử chiến, đó là lần Cam Ninh dẫn bọn họ ám sát Thứ Sử Ích Châu Lưu Yên không thành công, bị đại tướng dưới trướng Lưu Yên Trương Nhâm đuổi giết. Lần đó tám trăm người chỉ còn lại một nửa, còn đâu tất cả đều bị giết. Cam Ninh không muốn nhắc tới việc này, mới sai người triệu tập nhân thủ, tạo thành đội quân tám trăm người lần nữa.
Cẩm Phàm Tặc lúc này nghe Cam Ninh nói xong, tuy biểu tình khác nhau nhưng không ai do dự, đều nhao nhao bỏ lại quân địch tập hợp cùng một chỗ. Tử chiến là xung phong tới cùng, Cẩm Phàm Tặc đều mặc cẩm bào không mặc giáp giống Phi Hổ Vệ, xung phong đối với bọn họ mà nói chính là thương vong khó có thể tưởng tượng.
Lưu Kỳ nghe thấy Cam Ninh hô lớn biết Cẩm Phàm Tặc muốn liều mạng, tự nhiên không thể không quan tâm. Cẩm Phàm Tặc rơi vào tình trạng này suy cho cùng là vì hắn, nếu không phải hắn tùy tiện truy kích Hàn Đương cũng sẽ không khiến Cẩm Phàm Tặc lạc vào Giang Đông. Đám người Cam Ninh chẳng những không vứt bỏ hắn, ngược lại trong lúc cùng cực luôn suy nghĩ vì Lưu Kỳ hắn, hắn tuy chưa nói nhưng trong lòng luôn ghi nhớ. Lúc này thấy Cẩm Phàm Tặc tử chiến, Lưu Kỳ lập tức thúc ngựa tiến lên tập hợp với Cẩm Phàm Tặc.
- Vậy quyết chiến đi!
Trận chiến này nếu thắng lợi như vậy bọn họ còn có hy vọng trở lại Kinh Châu, nếu thất bại bọn họ có thể sẽ không còn ai sống sót rời đi, trong lòng Lưu Kỳ rất rõ ràng.
Tôn Hà cười lớn thấy Cẩm Phàm Tặc hành động như vậy sao có thể không biết ý nghĩ của Cẩm Phàm Tặc, trong lòng tràn đầy tức giận, tay cầm đại đao chỉ vào Cam Ninh, quát:
- Tên thất phu này, dám phụ lòng tốt của ta. Ta trước hết sẽ làm thịt người!
Nói xong vọt về phía Cam Ninh.
Cam Ninh thấy Tôn Hà vọt tới cười dài một tiếng, nói:
- Đại trượng phu sinh ra không thẹn với trời, chết không thẹn với đất, Cam Ninh ta có gì phải sợ!
Vung đơn kích giao chiến với Tôn Hà. Binh khí chạm vào nhau đánh tan từng giọt từng giọt nước mưa trên không trung.
Cẩm Phàm Tặc đã tập kết xong, người cầm đầu chính là Lưu Kỳ. Trước có cường địch, sau có lang sói, Lưu Kỳ đã không màng tới sống chết, thất bại trong trận chiến này, chẳng qua chỉ chết sớm vài ngày mà thôi. Chỉ có điều hắn sẽ không buông tha cơ hội sống còn, phía trước tuy có hơn trăm người nhưng đều là khối xương rắn khó gặm, nếu muốn sinh tồn thì phải đánh tan hơn trăm lão binh này, khi đó kỵ binh mới phát huy hết ưu thế.
- Giết!
Hai đạo kỵ giao chiến cùng một chỗ, chỉ là lần này giao chiến kịch liệt hơn, lần đầu tiên giao chiến Cẩm Phàm Tặc phân tán giết địch, nhưng lần này thì không. Bọn họ chính là xung phong liều chết, bằng mọi giá tiêu diệt hết cường địch trước mặt.
Giao chiến ác liệt lại bắt đầu mở màn, thỉnh thoảng có tiếng đại đao chém vào thân thể phát ra tiếng răng rắc, tiếng binh khí va chạm vào nhau xen lẫn tiếng xương vỡ bị vó ngựa giẫm chúng, nước mưa xung quanh đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ, khiến người ta không còn nhận ra đó là nước mưa nhỏ xuống hay tinh huyết bắn ra.
Lưu Kỳ vung trường kiếm phóng về phía trước, hai bên đều có Cẩm Phàm Tặc chống đỡ thay hắn, cạch một tiếng trường kiếm gẫy thành hai mảnh, một nửa trường kiếm cắm vào ngực địch nhân, nữa còn lại nằm trong tay hắn. Lưu Kỳ tiện tay vứt nửa đoạn trường kiếm còn sót lại, từ tay địch nhân đoạt lấy đao lớn, đẩy ngã thi thể địch nhân xuống dưới, tiếp tục phóng về phía trước.
Máu tanh ngập trời, chân cụt tay cụt bay khắp nơi, hơn trăm lão binh Giang Đông lần lượt gã xuống, rốt cuộc Cẩm Phàm Tặc phá tan rào cản.
Cẩm Phàm Tặc trả giá hơn trăm người thương vong rốt cuộc giải khai rào cản, còn hơn trăm lão binh Giang Đông không chết cũng thương nặng, cơ hồ không còn sức chiến đấu.
Cẩm Phàm Tặc thoát khỏi lão binh Giang Đông lập tức xông lên núi, thoát khỏi phương trận phía sau, khiến cho phương trận nguyên bản sắp tiếp cận Lưu Kỳ lại hình thành một khoảng trống.
Thấy cơ hội tốt bị bỏ lỡ, Tôn Hà lúc này giận dữ quát lớn về phía phương trận:
- Xông lên cho ta.
Phương trận nghe thấy Tôn Hà hạ lệnh lập tức chậm rãi tiến lên đồi. Nhìn phương trận xông lên đồi, Lưu Kỳ cũng không đánh bừa, vừa nãy đánh bừa với lão binh Giang Đông đã tổn thất hơn trăm Cẩm Phàm Tặc, nếu tiếp tục đánh bừa với phương trận chính là muốn chết, cũng may phạm vi hoạt động trên núi khá lớn, còn tốc độ di chuyển của phương trận rất chậm căn bản không đuổi kịp Lưu Kỳ.
Dương như tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của Phi Hổ Vệ, Tôn Hà nhìn thấy đại quân bị phân thành hai nửa vì thế sớm vứt bỏ bộ phận đại quân phía sau, trong mắt y nhìn nhận, bộ phận đại quân phía sau cho dù không thể gây thương tổn nặng cho đạo kỵ binh kia, nhưng cũng dư sức trụ vững đạo kỵ binh kia.
Y lại không biết đạo quân phía sau không người chỉ huy, hiện tại đối với Phi Hổ Vệ chỉ giống như một đàn cừu non, tuy thoạt nhìn đàn cừu này có chút hùng tráng. Nhưng trước nanh vuốt của Phi Hổ Vệ, cừu dù hùng tráng cũng chỉ là cừu.
Quay mắt nhìn về phía phương trận sau lưng lộ sơ hở, Vương Nghị không chút keo kiệt lao vào chém giết. Vương Nghị dẫn theo Phi Hổ Vệ bất ngờ vọt vào phương trận, phương trận đưa lưng về phía Phi Hổ Vệ không có chút lực phản kháng, lập tức đại loạn.
- Giết!
Lưu Kỳ cũng không buông tha cơ hội này, dẫn theo Cẩm Phàm Tặc sát nhập phương trận hỗn loạn. Cẩm Phàm Tặc, Phi Hổ Vệ lại hợp lại lần nữa, hai phương thức chém giết khác nhau khiến phương trận nguyên bản vẫn có thể miễn cưỡng trụ vững đột nhiên tan rã.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất