Chương 101
Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc giống như hai lưỡi đao mang theo mang tươi thu hoạch sinh mệnh. Phương trận dưới hai thanh hung đao trước sau giáp công, hoàn toàn tan vỡ.
Tôn Hà nhìn thấy phương trận vừa nãy còn chiếm thế thượng phong, thoáng chốc sụp đổ, trên mặt không khỏi nổi gân xanh, sắc mặt đỏ bừng, giơ đại đao lên vừa điên cuồng bổ về phía Cam Ninh vừa hô lớn:
- Không thể! Không thể! Năm nghìn đại quân sao có thể bị một đạo kỵ binh nho nhỏ công phá.
Tôn Hà lúc này nhìn đại quân tan tác nhất thời không tiếp thu được, vì thế tinh thần trở nên hoảng loạn.
Cam Ninh thấy Tôn Hà không khống chế nổi tinh thần, ngay lập tức vừa tránh né đại đao bổ tới vừa tìm kiếm cơ hội. Đột nhiên Tôn chém một đao vào khoảng không, thân thể trên ngựa lảo đảo muốn ngã, Cam Ninh vung đơn kích trực tiếp xuyên thấu tin Tôn Hà.
Đau đớn kịch liệt khiến Tôn Hà kêu thảm, sau đó y khó tin nhìn đơn kích trước ngực, ngửa mặt lên trời dùng toàn bộ luồng hơi thở cuối cùng hô:
- Không thể!
Sau đó lập tức ngã xuống.
Cam Ninh vung tay chém đầu Tôn Hà xuống, hô lớn với đại quân:
- Đầu Tôn Hà ở đây!
- Tướng quân. . .
Những lão binh còn sống sót nhìn đầu Tôn Hà, thất thanh hô lớn.
Đại quân nguyên bản tan thành từng mảnh nhỏ, lúc này thất Tôn Hà chết ngay lập tức tan rã, từng đám từng đám sĩ tốt kẻ chạy trốn chết, kẻ quỳ đất cầu xin tha thứ, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.
Một gã lão binh nhấc đại đao lên phóng về phía Cam Ninh, lại bị người bên cạnh giữu chặt.
- Buông ra, ta muốn báo thù cho tướng quân.
- Ngươi làm như vậy chính là đi chịu chết, chúng ta mau rời đi, đi thông báo cho chủ công, để chủ công báo thù thay tướng quân.
Nói xong không đợi y phản ứng, lập tức kéo y rời đi.
Lưu Kỳ nhìn tình cảnh hỗn loạn vì thế không muốn ngăn lại, sau khi tập hợp với Cam Ninh liền đi về phía nam.
Đám người Lưu Kỳ lặng lẽ tập hợp trong rừng cây cách đó không xa, đám binh sĩ giúp đỡ lẫn nhau rửa sạch vết thương và máu đông dính trên người.
Cách đó không xa, ba người Lưu Kỳ ngồi đối diện nhau, Cam Ninh nhìn Lưu Kỳ nói:
- Chết bảy mươi người, bốn mươi người thương nhẹ, mười người thương nặng.
Nói xong thần sắc có chút trầm xuống. Những người này theo y hai năm, tuy sớm biết chiến tranh sẽ có người chết, nhưng nhìn đám thuộc hạ thương vong, Cam Ninh vẫn cảm thấy đau lòng.
Lưu Kỳ không nói gì vỗ vỗ vai Cam Ninh, sau đó nhìn về phía Vương Nghị, Vương Nghị thấy Lưu Kỳ, nói:
- Chết hai mươi người, bị thương mười lăm người.
Giáp phòng ngựa của Phi Hổ Vệ mạnh hơn binh sĩ bình thường. Như vừa nói Phi Hổ Vệ không người bị trọng thương, những người xung phong liều chết bị thương nặng thường thường bị ngã xuống sau đó chết.
Lưu Kỳ gật gật đầu, trong lòng yên lặng suy tính, trải qua trận chiến vừa nãy kỵ binh bên cạnh hắn lại giảm xuống, nguyên bản hơn chín trăm người giảm xuống còn hơn tám trăm người. Tuy lấy hơn trăm người thương vong đánh tan năm nghìn đại quân địch, nhưng đối với đội kỵ binh hơn chín trăm người mà nói chính là thương vong nặng nề, chỉ là may mắn thắng lợi.
Lần này không chỉ đánh tan năm nghìn đại quân Giang Đông, hơn nữa còn chém chết Tôn Hà. Tôn Hà là đường huynh của Tôn Sách là một trong ba đại tướng lãnh của bộ tộc Tôn Thị, chém chết y còn chấn động hơn đánh tan năm nghìn đại quân.
Lưu Kỳ sở dĩ dẫn binh mã rút về phương nam chính là hi vọng mượn miệng tàn binh, nói hành tung của đoàn kỵ cho Tôn Sách. Để Tôn Sách cho rằng hắn đi phương nam sẽ theo huyện Du quay về Kinh Châu, sau đó dẫn đại quân truy kích hắn.
Lưu Kỳ không bao giờ nghĩ quay về huyện Du, cho dù bọn họ lúc này cách huyện Du khá gần, hơn nữa có đại quân Từ Thứ tiếp ứng, xem như trở về huyện Du khá dễ dàng. Nhưng đường đi thông tới huyện Du chỉ có một con đường, đại quân Giang Đông chỉ cần chặn con đường này là có thể vây chết hắn ở Giang Đông, vì thế ngay từ đầu Lưu Kỳ đã không tính từ huyện Du trở về Kinh Châu.
Tám trăm người trong rừng cây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa canh giờ, Lưu Kỳ lập tức dẫn binh mã đi về phía thành Bà Dương. Trên chiến trường lúc này đã trở thành một mảnh tĩnh mịch, sĩ tốt Giang Đông đã rời đi, Lưu Kỳ thuận tay kiếm một thanh trường kiếm dắt trên hông. Mà những người khác cũng vứt bỏ binh khí gãy, nhặt lên binh khí còn nguyên vẹn trên chiến trường.
Sau đó tám trăm người nhân lúc đêm tối chạy về phía thành Bà Dương, bọn họ phải nhân lúc tin tức Tôn Hà chết còn chưa truyền tới thành Bà Dương, chiếm trạm ngựa sau đó chuồn nhanh.
. . . . .
Tin tức đại quân Tôn Hà tan rã truyền đến đầu tiên chính là huyện Trung Lăng, địa điểm Lưu Kỳ phục kích Tôn Hà ở gần huyện Trung Lăng, như vậy đám tàn binh đầu tiên sẽ chạy tới huyện Trung Lăng. Huyện Uý huyện Trung Lăng nghe tin Tôn Hà chết, không khỏi giật mình trợn mắt há mồn, nói không thành lời. Y liếc mắt nhận ra kỵ binh bên cạnh Lưu Kỳ là quân tinh nhuệ nhưng cũng không ngờ có thể dùng hơn chín trăm người đánh tan năm nghìn đại quân, càng không ngờ Lưu Kỳ có thể chém chết Tôn Hà.
Huyện Uý huyện Trung Lăng trong sợ hãi bừng tỉnh lại, ngay lập tức thu thập đồ tế dẫn theo người rời khỏi huyện Trung Lăng, Tôn Hà chết tất nhiên sẽ làm cho Tôn Sách giận dữ, mà chuyện này có liên quan tới bản thân Huyện Uý. Gã Huyện Uý này không muốn bị Tốn Sách xét hỏi, rồi chém giết. Vì thế Huyện Uý đã chuẩn bị trước, tạo dựng một trận đại hỏa đốt cháy huyện phủ, thoạt nhìn giống như Huyện Uý chết trong hỏa hoạn.
Theo thời gian, tin tức đại quân Tôn Hà bị đánh tan, Tôn Hà bị giết lan truyền toàn bộ Giang Đông.
Quận Ngô, Tôn Sách đang bàn bạc quân tinh với các tướng.
Trương Chiêu là văn thần hàng đầu dưới trướng Tôn Sách, tự nhiên cai quản việc tình báo. Trương Chiêu lấy thẻ tre trong ngực đưa tới trước mặt Tôn Sách, nói:
- Gần đây Tào Tháo và Viên Thiệu điều động binh mã càng gấp gáp hơn trước, ở biên giới song phương đã tập trung hỏa lực hơn mười vạn, còn Viên Thiệu lại công khai chỉ trích Tào Tháo, tuyên bố muốn thảo phạt Tào Tháo. Còn Tào Tháo giả mượn lệnh vua đối chọi gay gắt với Viên Thiệu, thế càng thêm căng thẳng, dự kiến không nhầm trong vòng ba tháng nữa sẽ bùng nổ đại chiến.
Tôn Sách nghe được Trương Chiêu nói, sắc mặt hưng phấn nói với mọi người:
- Các người cho rằng khi nào Tào Tháo và Viên Thiệu mới khai hỏa?
Chu Du bình tĩnh nói:
- Không có gì bất ngờ, hai tháng nữa sẽ khai chiến.
Nói xong nhìn về phía Trương Chiêu gật gật đầu, xem như xin lỗi, Trương Chiêu thì lắc đầu không nói gì, bởi so về tài cầm binh đánh giác Chu Du mạnh hơn y.
Động tác của hai người tự nhiên không thể gạt được Tôn Sách, nhìn thần tướng dưới trướng hòa thuận tự nhiên cao hứng cười nói:
- Công Cẩn cho rằng Giang Đông ta phải làm thế nào?
Chu Du nói:
- Tào Tháo, Viên Thiệu là hai chư hầu lớn hiện nay, Viên Thiệu thế lực khổng lồ, nhưng nếu luận về ưu thế Tào Thào chiếm phần hơn. Chủ công nên nhân lúc bọn họ đại chiến ngư ông hưởng lợi, xuất quân thảo phạt phương bắc đánh hạ khu vực nền tảng.
Tôn Sách gật gật đầu, Giang Đông tuy địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công, nhưng cũng không dễ tiến công phương bắc, y mấy năm nay vẫn luôn luôn nuôi hi vọng tấn công Kinh Châu, một mặt vì báo thù thay phụ thân, mặt khác còn là cầu nối tiến công phương bắc.