Chương 110
- Đây là nơi để yên ngựa, chỉ là vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn.
Lúc sau Cam Ninh lấy lại giải thích thêm mấy ký hiệu, sau đó đám người Lưu Kỳ mới bừng tỉnh, quả thực tấm đồ này cho dù rơi vào tay kẻ khác thì họ cũng không thể nhìn thấu. Lưu Kỳ đã âm thầm quyết định, sau khi trở về sẽ để ngành tình báo của mình cũng làm như vậy.
Sau khi Cam Ninh nói xong, Lưu Kỳ nhìn về phía hai người:
- Vừa nãy thám báo ở thành Bà Dương truyền tin, gã Đô Uý kia hôm nay e là sẽ trở lại. Nói cách khác, trong ngày hôm nay chúng ta nhất định phải chiếm trại ngựa sau đó rời đi, các người có biện pháp gì không?
Vương Nghị nói:
- Trại ngựa này thoạt nhìn không dễ dàng bị đánh hạ, nhưng nếu lấy Phi Hổ Vệ xung phong công kích hẳn là có thể vọt vào, chỉ cần vọt vào là tốt rồi, địa thế trong trại ngựa trống trải rất thuận lợi cho kỵ binh hành động.
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Như vậy thương vong sẽ rất lớn. Hiện tại tất cả còn lại tám trăm kỵ binh tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, không thể tùy tiện hao phí.
Trực tiếp công chiếm trại ngựa tuy là biện pháp nhanh nhất, nhưng không rơi vào tình trạng bất đắc dĩ Lưu Kỳ tuyệt đối không làm như vậy.
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh thấy Cam Ninh lắc đầu. Lưu Kỳ chỉ vào tấm bản đồ vẽ trại ngựa nói:
- Từ quân đội chọn ra một người lẻn vào phóng hỏa trại ngựa, lương thảo là thứ quan trọng nhất một khi bốc cháy trại ngựa chắc chắn đại loạn chúng ta có thể nhân cơ hội này xông vào. Ngoài ra phái một người khác hạ độc trong đồ ăn của bọn họ, nhưng có thể giảm bớt lực chống đối chúng ta.
Cam Ninh và Vương Nghị nghe Lưu Kỳ giảng giải, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, lần này Lưu Kỳ hoàn toàn khác so với lần trước đánh lén Tôn Hà. Trước kia hắn sẽ nêu ra ý tưởng để tướng sĩ thảo luận, hiện tại thực sự chính là trực tiếp mệnh lệnh, thoạt nhìn Lưu Kỳ càng giống một chủ công, có uy oai có quyết đoán.
Lưu Kỳ không để ý đến hai người, tiếp tục nói:
- Trên người các ngươi mang theo độc dược gì?
Vương Nghị, Cam Ninh lắc đầu. Nếu trước kia Cam Ninh nói không chừng còn mang theo chút độc dược nhưng từ khi đi theo Lưu Kỳ đã không còn mang theo nữa.
Lưu Kỳ bất đắc dĩ nói:
- Không cần độc dược chết người, chỉ cần có hiệu quả là được.
Trong mắt Cam Ninh, Vương Nghị lóe sáng nói:
- Trên người sĩ tốt có đậu phụ thối, không biết có thể dùng không?
Lưu Kỳ nghi hoặc nói:
- Đậu phụ thối?
Hắn tự nhiên từng nghe nói đến đậu phụ thối, sau khi ăn vào có thể khiến người ta đi tả toàn thân vô lực.
Cam Ninh cho rằng Lưu Kỳ không biết, liền giải thích:
- Ngựa bên ngoài không có lương thảo tốt cho ăn, vì thế các sĩ tốt mang theo bên mình đậu phụ thối. Cứ cách khoảng thời gian ngắn cho ngựa ăn chút đậu phụ thối có thể kích thích ngựa ăn khỏe. Nhưng ăn quá nhiều sẽ khiến toàn thân ngựa vô lực không thể di chuyển, ngươi ăn vào cũng giống vậy.
Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Lệnh các tướng sĩ gom toàn bộ đậu phụ thối lại, sau đó phái người lẻn vào trại ngựa trộn vào đồ ăn của bọn họ.
Cam Ninh lập tức đi xuống tìm được hai người, đưa tới trước mặt Lưu Kỳ nói:
- Công tử, hai người này trước kia am hiểu trộm đồ, hẳn là có thể làm việc này.
Hài người nhìn thấy Lưu Kỳ vội vàng hành lễ nói:
- Công tử.
Lưu Kỳ nhìn hai người, thấy một người trong đó chính là người lúc trước lẻn vào trại ngựa vẽ bản đồ trại ngựa, còn tên con lại Lưu Kỳ không có ấn tượng, thế nhưng Cam Ninh nói vậy hẳn là y không tồi. Lưu Kỳ nói với người khi trước vẽ bản đồ trại ngựa:
- Ngươi lẻn vào trại ngựa lần nữa, đốt lương thảo trong trại ngựa, nhớ kỹ không được để lại dấu vết.
- Rõ.
Nói xong lao thẳng về phía trại ngựa mà đi.
Lưu Kỳ nhìn tên còn lại nói:
- Ngươi lẻn vào trại ngựa bỏ đậu phụ thối vào đồ ăn của bọn họ, đừng để bọn họ phát hiện.
- Công tử yên tâm.
Nói xong tiếp nhận lấy đậu phụ thối rồi đi thẳng về phía trại ngựa, bởi khi trước Cam Ninh đã nói cho y tình hình bên trong trại ngựa.
Sau khi hai người rời đi, Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh và Vương Nghị nói:
- Lệnh sĩ tốt ăn no nghỉ ngơi dưỡng sức, tý nữa tấn công trại ngựa.
Cam Ninh gật đầu, rời đi phân phó.
Trong một cái chuồng ngựa trong trại ngựa, có mấy người đang đánh một con ngựa. Con ngựa này toàn thân đều là vết roi, thậm chí từ vết roi thỉnh thoảng rỉ ra một ít máu tươi.
Từng vết roi hiện ra trên lưng ngựa, ngựa lại không có chút phản ứng nào ngược lại ngẩng cao đầu nhìn mấy người, trong mắt tràn đầy ý châm biếm và quật cường.
Con ngựa này là con ngựa hoang không biết vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, Đô Uý dẫn theo một nghìn ngươi quây thành vòng tròn lớn vây bắt mới mang được con ngựa này trở về. Con ngựa này toàn thân màu trắng không chút tạp màu, Đô Uý thấy vậy trong lòng vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ nếu có thể dâng tặng Tôn Sách con ngựa này như vậy địa vị của y trong lòng Tôn Sách sẽ được đề cao.
Nhưng toàn bộ người trong trại ngựa không ai có thể thuần phục nó, đành phải bất đắc dĩ dùng biện pháp tàn khốc hy vọng có thể thuần phục nó.
- Đồ súc sinh, ngươi thật ngang bướng, nếu không phải Tướng Quân nói phải dâng tặng ngươi cho chủ công, ta đã sớm làm thịt ngươi rồi.
- Aizzz, chừa từng thấy con ngựa nào ngang bướng như này, thực sự tự mình chuốc lấy cực khổ.
- Đúng vậy, nếu dâng tặng chủ công con ngựa này, một khi xảy ra chuyện chúng ta thực khó thoát tội, vì thế cần phải sớm thuần phục nó.
Mấy tòa phòng ốc trong trại ngựa là Đô Uý đặc biệt sai người xây dựng, phòng ốc thực sự khác biệt so với phòng ốc của binh mã bình thường, bọn họ trông coi trại ngựa không cần thay đổi doanh địa vì thế Đô Uý liền xây dựng mấy tòa phòng ốc này.
Đầu bếp trong nhà bếp đang chuẩn bị đồ ăn buổi trưa ngày hôm nay, đồ ăn trong quân doanh khá đơn giản, chỉ có chút cơm với ít dưa muối, nhưng bữa cơm hôm nay khá thịnh soạn, vì ngày hôm qua có một con ngựa chết vựa vặn dùng làm đồ ăn.
Cửa phòng vừa mở ra đột nhiên có một đạo thân ảnh lẻn vào phòng, không phát ra âm thanh gì.
Đúng lúc này có một người chạy tới trước cửa hô lớn:
- Đồ ăn thế nào rồi? Hôm nay Đô Uý không ở đây, Dương Tư Mã mời mọi người rượu, mau lẹ lên đi.
Đầu bếp vội chạy ra ngoài cửa nói:
- Có ngay đây.
Đầu bếp quay lại phòng vẫn thấy mọi thứ trong phòng bếp như trước, chỉ là thân ảnh vừa tới đã lắc mình vài cái qua cửa phòng sau đó không thấy tăm hơi.
Không lâu sau thịt ngựa thơm lưng được bưng lên, sau khi sĩ tốt ăn uống lo say liền tốp năm tốp ba rời đi.
... . .
Kho cất giữ lương thảo cho ngựa nằm ở phía tây trại ngựa gần cạnh chuồng ngựa, nói là kho cất giữ lương thảo nhưng trên thực tế chỉ lớn hơn chuồng ngựa một chút mà thôi, bên trong đựng đầy cỏ tươi. Xung quanh chỉ có hai hàng rào gỗ chắn ngang, trước cửa lớn đơn giản có mấy sĩ tốt đang dựa vào cửa ngủ.
Trại ngựa là vị trí quan trọng của Giang Đông nhưng nơi này giống như lao từ vì thế không có tướng lãnh nguyện ý tới nơi này. Bọn họ đi theo Đô Uy ở đây chưa bao giờ gặp phải phiền toái, ngoại trừ giúp người thuần ngựa đuổi theo ngựa, còn thời gian khác đều nằm ngủ. Ở Giang Đông vẫn chưa có kẻ đui mù nào dám đến đây gây sự.