Chương 109
Từ Thứ nhìn Trương Tân cho tới khi cảm giác Trương Tân sợ hãi, mới nói:
- Từ nay về sau huyện Tu Thủy sẽ lệ thuộc quận Trường Sa Kinh Châu, ngươi rõ chứ?
Trương Tân vội nói:
- Trương Tân hiểu.
- Uhm, vậy ngươi sau này chính là Huyện Lệnh huyện Tu Thủy. Trong huyện có ác bá không?
Từ Thứ tự nhiên biết giết ác bá có thể thu mua lòng dân.
- Có mấy tên ác bá, cầm đầu chính Chu Tín. Người này là họ hàng xa với Đại Tướng Chu Trì, trong huyện không người nào dám đụng vào ngay cả mạt tướng thấy cũng phải nhún nhường y ba phần. Bên cạnh y có hai trăm tư binh, trong huyện không chuyện ác nào không làm khiến dân chúng sớm đã có oán hận đối với y.
Trương Tân cười khổ nói.
Từ Thứ nhìn về phía Tô Phi nói:
- Một nghìn hai trăm binh mã trong huyện tam thời do ngươi chỉ huy, nếu như kẻ nào không muốn đầu hàng có thể thả cho đi. Ngươi hiện tại lệnh năm trăm binh mã và Trương Huyện Uý đi diệt trừ ác bá, nhớ kỹ phải khuếch trương thanh thế lớn chút.
- Rõ.
Tô Phi lập tức dẫn theo Huyện Uý đi diệt trừ ác bá.
...
Trải qua hành trình một ngày một đêm, rốt cuộc đoàn người Lưu Kỳ vào rạng sáng tới thành Bà Dương, tám trăm kỵ binh ngoài thành Bà Dương tùy thời đợi mệnh. Trong thành Bà Dương lúc này vẻn vẹn có năm trăm binh mã, Lưu Kỳ không chút do dự mệnh lệnh Cam Ninh dẫn theo Cẩm Phàm Tặc cải trang vào thành, một trận đánh bất ngờ hạ cửa thành. Sau đó phối hợp với Phi Hổ Vệ dễ dàng chiếm đóng thành Bà Dương. Sau khi tiến vào thành, Lưu Kỳ cũng không hạ lệnh kỵ binh đại sát tứ phương mà lệnh sĩ tốt ăn no sau đó nghỉ ngơi, thậm chí còn chưa truy đuổi binh mã trong thành. Hắn không muốn chiếm lĩnh thành này, mục tiêu của hắn chính là trại ngựa.
Khoảng cách từ trại ngựa đến thành Bà Dương không tới trăm dặm, ở đây có ba nghìn binh mã trấn thủ, nếu như nghe nói thành Bà Dương thất thủ chắc chắn sẽ phái binh tới tiếp viện, đây chính là cơ hội của Lưu Kỳ.
Không ngoài dự đoán, tướng trấn thủ trại ngựa nghe nói thành Bà Dương thất thủ lập tức thống lĩnh hai nghìn binh mã tới cứu viện, ý đồ đoạt lại thành Bà Dương.
- Lên đường.
Lưu Kỳ ra lệnh một tiếng, tám trăm người lao về phía ngoài thành. Trước khi hai nghìn đại quân tới thành Bà Dương, đoàn người Lưu Kỳ đã vòng theo đường vòng tiến tới trại ngựa. Bởi vì khi giao chiến với địch nhân khó tránh khỏi thương vong, cho nên Lưu Kỳ không khỏi tránh né những trận giao chiến không cần thiết.
Sau khi tám trăm người rời khỏi thành cũng không đi về trại ngựa mà đi về phía ngược lại, ở đó có một con đường vòng vòng qua hai nghìn đại quân thuận lợi tiến tới trại ngựa.
Ở con đường khác, Đô úy dẫn theo hai nghìn binh mã chạy về phía thành Bà Dương, trên mặt tràn đầy lo lắng. Y phụng mệnh bảo hộ trại ngựa tuy chức quan không to nhưng trực tiếp nghe lệnh Tôn Sách. Ngựa trong trại ngựa cho dù là Thái Thú thành Bà Dương Tôn Hà cũng không có quyền điều động.
Tuy rằng trại ngựa là nơi quan trọng nhưng cũng là quan nhàn hạ, Tôn Sách không thể phái Đại Tướng tới trấn thủ. Hơn nữa Bà Dương còn có Tôn Hà, người bình thường bất luận thế nào đi nữa cũng không thể chiếm được trại ngựa.
Hiện tại Tôn Hà đi tiêu diệt Lưu Kỳ, còn thành Bà Dương lại bị thổ phỉ cướp bóc, điều này khiến y không vội sao được. Y cũng biết Tôn Hà đã chết trận, hơn nữa không biết hướng đi của Lưu Kỳ.
Đô Uý quay đầu hỏi:
- Còn bao lâu thì tới Bà Dương?
- Khởi bẩm tướng quân, còn khoảng một nén nhang là có thể đến thành Bà Dương.
Một gã sĩ tốt hổn hển nói.
- Gia tăng tốc độ.
Gã Đô Uý hô lớn với binh mã phía sau.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, Đô Uý kia thống lĩnh hai nghìn binh mã đến chân thành Bà Dương, chỉ thấy cửa thành Bà Dương mở rộng, trên đường cũng không có nhiều người. Đô Uý nói với sĩ tốt phía sau:
- Ngươi dẫn theo mấy người vào trước xem xét tình hình.
Gã sĩ tốt lập tức dẫn theo mấy người cẩn thận vào thành, không lâu sau đã đi ra. Gã sĩ tốt đi tới trước mặt Đô Úy nói:
- Khởi bẩm tướng quân, sơn tặc trong thành nghe nói tướng quân hôm nay đến, vì thế đã sớm rời đi.
Sắc mặt gã Đô Uý vui vẻ, thầm nghĩ: Xem ra thực sự là sơn tặc, bằng không sẽ không sợ chúng ta như vậy. Nhìn binh sĩ phía sau hành trình cấp tốc đã có chút mệt mỏi, Đô Uý vung tay nói:
- Vào thành, nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ quay về trại ngựa.
Trên một con đường nhỏ ngoài thành, đám người Lưu Kỳ đang gấp rút lao đi, thành Bà Dương hiện tại đã khuất bóng phía sau. Gần nửa canh giờ, đám người Lưu Kỳ liền chạy tới trại ngựa, ngoài trại ngựa có vòng bảo hộ cao lớn bảo vệ, trong vòng bảo vệ không hề có tiếng ngựa hí vang lên.
Lưu Kỳ sai người đi trước tìm hiểu tin tức, còn tám trăm kỵ binh lẳng lặng đứng chờ.
Sau một khắc, một gã Cẩm Phàm Tặc cưỡi ngựa từ trại ngựa đi tới trước người Lưu Kỳ thi lễ nói:
- Xung quanh trại ngựa bảo vệ vô cùng chắc chắn, kỵ binh không có cách nào đánh tan. Trong trại ngựa còn có một nghìn binh mã, trong một nghìn binh mã này có ba trăm người tập hợp ở cửa trại ngựa còn binh mã khác phân tán xung quanh trại ngựa. Tất thảy ngựa trong trại có ít nhất bốn năm nghìn con, nhưng đều không có trang bị yên ngựa và dây cương, nếu đánh vào trại ngựa sau đó ngựa kinh hoảng chạy loạn căn bản chúng ta không kịp hàng phục chúng.
Lưu Kỳ tỉ mỉ lắng nghe sau đó từ trên người gỡ xuống một mảnh vải đưa cho y, nói:
- Ngươi hãy vẽ tình hình trong trại ngựa lên mặt vải, càng tỉ càng tốt.
Gã sĩ tốt Cẩm Phàm Tặc tỉ mỉ vẽ lại tình hình trong trại ngựa, thậm chí thể hiện rõ số lượng người ở từng nơi. Để Lưu Kỳ chú ý chính là kho lương thảo trong trại ngựa, đây là kho lương thảo chuyên môn dùng chứa lương thảo chăn nuôi ngựa.
Còn có nơi khiến Lưu Kỳ chú ý chính là mấy phòng ốc trong trại ngựa, đây là nơi công tác trông coi trại ngựa trường kỳ. Đô Uý trong coi trại ngựa cố ý xây dựng những phòng ốc chính trong trại ngựa giống như quân doanh.
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh, bởi hắn cần Cam Ninh giải thích một số ký hiệu, Cam Ninh chỉ vào vòng bảo hộ phía trên tấm vải, nói:
- Trong vòng bảo hộ dải đầy cơ quan bẫy rập, một người có thể trở mình đi vào. Chúng ta nhiều người như vậy đi vào tường vây thực sự không có khả năng.
Vương Nghị gật đầu, Lưu Kỳ cũng ầm thầm tán thành. Vòng bảo hộ xây dựng vô cùng chắn chắn, một người lén đi vào không dễ dàng bị phát hiện nhưng tám trăm người bọn họ cùng vào thực sự không có khả năng. Huống hồ binh mã phân tán khắp nơi trong trại ngựa, như vậy càng dễ dàng phát hiện.
Cam Ninh lại chỉ vào cửa lớn trại ngựa, nói:
- Cửa lớn là thong đạo duy nhất tiến vào trại ngựa, tuy chỉ có ba trăm người nhưng hai bên trại ngựa có lượng quân nỏ lớn, nếu chúng ta cường công tất nhiên tử vong không ít.
Lưu Kỳ lại gật đầu, cửa chính trại ngựa nhỏ hẹp gần như chỉ ba con ngựa có thể sóng vai đi vào không thích hợp cho kỵ binh xung phong. Hơn nữa có quân nỏ khắc tinh với kỵ binh, cho dù đánh hạ trại ngựa cũng sẽ thương vọng nặng nề.
Cam Ninh chỉ vào một phòng ốc bên trong trại ngựa, nói: