Chương 119
Nghe Vương Nghị nói, không phải vì y mà hai vị phu nhân rời khỏi Bành Trạch, Huyện Uý mởi thở phào nhẹ nhõm chắp tay nói:
- Mạt tướng cung chúc Tướng Quân thuận buồm xuôi gió, nếu có việc gì xin Tướng Quân cứ phân phó.
Hai vị phu nhân rời đi sớm ngày nào y yên tâm ngày đó, nếu thực sự ở Bành Trạch xảy ra chuyện chính là mất mạng, như vậy mất nhiều hơn được.
Vương Nghị thấy Huyện Uý không truy hỏi thêm, liền mở miệng nói
- Lần này đi đường thủy về quận Ngô mất vài ngày, hai vị phu nhân ở khoang thuyền khó tránh khỏi phiền muội, Tướng Quân sai mạt tướng tới mượn Huyện Uý mấy chiếc xe ngựa, cũng tiện để hai vị phu nhân lên bờ nghỉ ngơi.
Huyện Uý gật gật đầu, thầm nghĩ Lữ Mông chuẩn bị chu toàn, vội nói
- Tướng Quân yên tâm, trước khi mặt trời lặn chắc chắn sẽ chuẩn bị chu toàn cho hai vị phu nhân.
Vương Nghị gật gật đầu, mấy chiếc xe ngựa đối với Huyện Uý mà nói cũng không có gì khó khăn, dặn dò:
- Hôm nay trước lúc mặt trời mọc, nhân lúc trong thành không có người hai vị phu nhân sẽ rời đi, hy vọng Huyện Uý có thể chuẩn bị đầy đủ. Ngoài ra vì hai vị phu nhân xin Huyện Uý giữ bí mật.
Huyện Uý trịnh trọng nói:
- Tướng Quân yên tâm, ngày mai trước khi mặt trời mọc sẽ không ai biết hai vị phu nhân rời đi.
Vương Nghị đứng dậy ôm quyền nói với Huyện Uý
- Đã như vậy, mạt tướng liền quay về bẩm báo với Lữ Tướng Quân. Vào lúc này Huyện Uý xin hãy đến quý phủ hai vị phu nhân lần nữa.
Huyện Uý nói:
- Chắc chắn rồi.
Vương Nghị không dây dưa liền xoay người rời khỏi huyện phủ.
Mà Lưu Kỳ bên kia gặp lại hai nữ tử khuynh quốc khuynh thành, không còn thất lễ như lần đầu tiên gặp mặt. Thi lễ với hai tỷ muội Kiều Thị, nói:
- Mạt tướng hôm nay chuẩn bị hộ tống hai vị phu nhân rời Bành Trạch bằng đường thủy, quay về quận Ngô, không biết hai vị phu nhân có ý kiến gì không?
Đại Kiều ngạc nhiên liếc mắt nhìn Lưu Kỳ một cái, hỏi:
- Tướng Quân vì sao vội vàng rời khỏi Bành Trạch?
Lưu Kỳ đành phải vịn cớ chuyện xảy ra trước đó:
- Lưu Kỳ dẫn theo một nghìn kỵ binh hoành hành tại Bà Dương, nếu bọn chúng gặp không khỏi khổ chiến một hồi, hai quân giao chiến nhất định không tránh được đổ máu, hai vị phu nhân sẽ phải chịu khổ.
Nghe thấy máu tanh, sắc mặt Đại Kiều biến đổi, nói:
- Tướng Quân tính toán khi nào rời đi?
Lưu Kỳ nói:
- Đêm này, đợi khi trong thành không người chính là lúc chúng ta ngồi thuyền do Huyện Uý sắp xếp rời đi.
Đại Kiều và Tiểu Kiều liếc mắt nhìn nhau, thấy Tiểu Kiều không có gì bất mãn, liền nói:
- Vậy làm theo ý Tướng Quân.
Lưu Kỳ nhẹ nhàng thở phào, nếu Đại Kiều không đồng ý, hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép các nàng rời đi, nhưng bây giờ vẫn ở Giang Đông nếu để người khác nhận ra sẽ rất phiền toái. Lưu Kỳ nói:
- Mạt tướng đi trước chuẩn bị.
Nói xong đứng dậy rời đi.
Tiểu Kiều ngẩng đầu, sắc mặt ưu sầu nhìn Đại Kiều nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta sẽ không ở chỗ này chờ phụ thân sao?
Đại Kiều lắc đầu nói:
- Phu thân nói đi bái phỏng bằng hữu, không rõ khi nào mới đuổi tới đây? Phụ thân đã dặn, nếu đợi không được chỉ cần sai người để lại lời nhắn, phụ thân sẽ tự mình đi tới quận Ngô.
Tiểu Kiều kéo tay Đại Kiều nói
- Chỉ là không đi cùng phụ thân, lòng ta có chút sợ hãi.
Đại Kiều vươn cánh tay nhỏ bé trắng như ngọc sờ sờ đầu Tiểu Kiều, nói:
- Không cần lo lắng, nói không chừng phụ thân sẽ đi đường bộ, như vậy còn tới quận Ngô trước chúng ta.
Tiểu Kiều gật gật đầu không nói gì.
Ra khỏi đại sảnh Lưu Kỳ thấy Vương Nghị trở về, Vương Nghị gật đầu xem như không có vấn đề gì, Lưu Kỳ mới nở nụ cười. Qua đêm nay bọn họ sẽ trở về Kinh Châu, mặc dù ở Kinh Châu huynh đệ lục đục nhưng còn thoải mái hơn so với ở Giang Đông, ít nhất Kinh Châu cũng có chỗ dừng chân.
Sau đó đám người Lưu Kỳ âm thầm chuẩn bị rời khỏi Giang Đông, mà Huyện Uý Bành Trạch cũng sai người đi chuẩn bị xe ngựa. Mặc dù có sẵn xe ngựa, nhưng xe ngựa giành cho hai vị phu nhân cần phải có chút sang trọng, tự nhiên phải chuẩn bị lại lần nữa.
Màn đêm buông xuống, trên ngã tư đường đã không còn người qua lại, hơn nữa thời gian gần đầy đã truyền lệnh cấm qua lại vào ban đêm. Vì sự an toàn của hai vị phu nhân, Huyện Uý huyện Bành Trạch không chỉ phong tỏa xung quanh huyện Bành Trạch, hơn nữa còn cấm đi lại vào ban đêm.
Cửa phủ mở ra, ba chiếc xe ngựa lặng lẽ đi về chỗ hai vị phu nhân, sau thời gian gần một chén trà liền đu tới trước cửa phủ. Vương Nghị sớm ở cửa phủ chờ đợi, đi xuống bậc thang nói:
- Là Huyện Uý?
Huyện Uý trên chiếc xe ngựa đi đầu, xốc màn che lên, nói:
- Mạt tướng tới chậm, khiến Tướng Quân đợi lâu.
Vương Nghị cười nói
- Huyện Uý tới thật đúng lúc, hai vị phu nhân cũng vừa thu xếp xong nữ trang.
Hai người nói chuyện vài câu, rồi đứng chờ ngay tại cửa phủ.
Không lâu sau chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, chính là Lưu Kỳ dẫn theo tỷ muội Kiều Thị đi ra, phía sau còn có hơn mười thị nữ và đám người Cam Ninh.
Vương Nghị và Huyện Uý lúc này hành lễ nói:
- Tham kiến hai vị phu nhân.
Đại Kiều thoáng liếc nhìn Huyện Uý khẽ gật gật đầu, sau đó cùng Tiểu Kiều leo lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa lăn bánh chạy về phía cửa thành, Lưu Kỳ cưỡi Tuyệt Ảnh đi phía trước, Huyện Uý và Vương Nghị theo sát phía sau. Xe ngựa vừa mới khởi hành, người ở cửa hậu trong phủ liền lấy ra từng chiếc từng chiếc xe ngựa, những chiếc xe ngựa chính là xe ngựa đựng quà tặng. Cam Ninh dẫn theo tám trăm kỵ binh hộ vệ hai bên.
Huyện Uý đã sớm sai người chuẩn bị ba chiến thuyền lớn đậu ở bến phà, Đại Kiều và Tiều Kiều cũng xuống xe ngựa đứng ở bến phà quay đầu nhìn về phương bắc, sắc mặt u sầu.
Lưu Kỳ đứng ở bên, nói:
- Hai vị phu nhân nếu không ngại, có thể đi thuyền lớn ngược lên phương bắc vài dặm rồi xuôi nam về quận Ngô?
Nghe Lưu Kỳ nói, Đại Kiều ngạc nhiên không ngờ Lưu Kỳ thận trọng như thế, Tiểu Kiều cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt vui mừng nhìn Đại Kiều. Đại Kiều có chút bất an nói:
- Như vậy đi có thể làm chậm tiến trình?
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Chỉ khoảng một canh giờ có thể trở về, hai vị phu nhân không cần lo lắng.
Sắc mặt Đại Kiều thoáng trầm ngâm, nói:
- Như vậy xin phiền Tướng Quân.
Nói xong dẫn theo Tiểu Kiều lên thuyền.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Huyện Uý nói:
- Mời Huyện Uý quay về, mạt tướng cáo từ.
Nói xong ôm quyền từ biệt Huyện Uý sau đó lên thuyền. Tiếp đến tám trăm kỵ binh cũng mau chóng lên thuyền. Vương Nghị áp giải xe ngựa đựng quà chất toàn bộ ở phía sau thuyền lớn, còn Cam Ninh dẫn theo mấy sĩ tốt sắp xếp toàn ngựa trong chiến thuyền.
Thuyền lớn chậm rãi rời khỏi bến đò tiến về phương bắc. Đại Kiều và Tiểu Kiều khoác áo lông thú đứng trên đầu thuyền nhìn về phương bắc xa xăm đều im lặng không nói, lần này rời quận Lư Giang không biết khi nào mới có thể trở lại, tâm tư hai người đều có chút lắng đọng. Lưu Kỳ đứng phía ở bên không nói gì, đám sĩ tốt sau lưng lúc này đã muốn động thủ.
Hơn mười gã sĩ tốt lặng lẽ tới gần khoang thuyền chém giết từng người từng do Huyện Uý sắp xếp, ngoài ra hai chiếc thuyền lớn khác đều nằm dưới sự khống chế của Cam Ninh và Vương Nghị. Cẩm Phàm Tặc và sĩ tốt Phi Hổ Về từ nhỏ lớn lên ở Kinh Châu tự nhiên không lạ gì việc điều khiển thuyền, lúc này điều khiển thuyền từ từ gia tăng tốc độ.