Chương 120
Sau nửa canh giờ, ba chiến thuyền lớn đã vượt qua Cửu Giang, Sài Tang từ từ cập bến.
Thuyền lớn từ từ cập bến, ngay sau đó vài tên sĩ tốt trên thuyền nhảy xuống, từ trên bờ ném thừng lên thuyền rồi kéo thuyền vào, để thuyền nặng nề leo lên. Sau đó cột thừng vào cây trên bờ sông.
Khoảng cách từ mép thuyền đến bờ sông có chút khoảng cách, chỉ có điều đám sĩ tốt đã sớm chuẩn bị ván gỗ, từng từng ván gỗ được sít chặt với nhau bằng dây thừng, khiến mấy chục tấm ván gỗ hợp thành một cây cầu gỗ nghiêng.
Động tĩnh trên thuyền làm kinh động Đại Kiều và Tiểu Kiều ở đầu thuyền, hai nàng quay đầu hỏi:
- Tướng Quân không tới xem, xảy ra chuyện gì sao?
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Không cần, ta đã biết rồi.
Đại Kiều khó hiểu hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Vì sao thuyền lại ngừng lại?
Lưu Kỳ không trả lời mà chỉ tới sau lưng hai nàng:
- Hai vị cô nương biết sau lưng là nơi nào chứ?
Đại Kiều, Tiểu Kiều quay đầu thoáng nhìn, nói:
- Đây không phải Kinh Châu sao?
Lưu Kỳ buông cánh tay xuống, nói:
- Đó chính là nơi chúng ta muốn đi.
Đại Kiều ngạc nhiên nhìn Lưu Kỳ, nói:
- Không phải Tướng Quân nhầm lẫn đấy chứ? Chúng ta muốn đi quận Ngô, không phải đi Kinh Châu.
Lưu Kỳ lắc lắc đầu, nói:
- Ta không nhầm, tại hạ Lưu Kỳ hoanh nghênh hai vị cô nương tới Kinh Châu.
Nói xong cười cười nhìn hai nàng.
Nghe Lưu Kỳ nói xong, Đại Kiều sửng sốt nhìn Lưu Kỳ bằng ánh mắt khó tin, mà ngay cả Tiểu Kiều cũng không nói gì ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ. Đại Kiều cố gắng giữ bình tĩnh, nói:
- Tướng Quân nói đùa sao?
Lưu Kỳ lắc đầu không nói gì, hai nàng sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch. Đại Kiều kéo tay Tiểu Kiều lui lại phía sau vài bước nhìn Lưu Kỳ, hoảng hốt nói:
- Chúng ta và ngươi xưa nay không oán không thù, ngươi vì sao phải bắt cóc hai tỷ muội ta?
Lưu Kỳ tiến lên hai bước, nói:
- Tại hạ cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Nếu không phải Tôn Sách bức bách quá mức, ta cũng không muốn mượn tay các nàng quay về Kinh Châu.
Nhìn thấy Lưu Kỳ tiến lên, hai nàng lại lui về phía sau, cho đến khi không còn đường lui mới ngừng lại. Đại Kiều vỗ vỗ vai Tiêu Kiều, nhìn Lưu Kỳ nói:
- Hiện tại đại công tử đã trở về Kinh Châu, cũng nên thả chúng ta rời đi chứ?
Lưu Kỳ lắc lắc đầu, không để ý tới sắc mặt tuyệt vọng trên mặt Đại Kiều, nói:
- Hiện tại thả hai nàng về sao? Chẳng lẽ hai nàng còn muốn quay về thành hôn với Tôn Sách và Chu Du? Các nàng cho rằng Tôn Sách và Chu Du vẫn muốn thành hôn với các nàng sao?
Đại Kiều gắng gượng nói:
- Vì sao không thành hôn với hai tỷ muội ta nữa?
Lưu Kỳ cười lớn, nói:
- Hai nàng là quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt trần. Còn ta là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, nếu như bắt có hai nàng mà không làm chuyện gì, vậy ai tin tưởng? Đến khi đó hai nàng biết làm thế nào đây?
Đại Kiều, Tiểu Kiều sửng sốt, sắc mặt trở nên u ám, Kinh Châu và Giang Đông có thể nói là sinh tử cừu địch, Lưu Kỳ cướp thê tử của Tôn Sách không làm tổn hao sợi lông nào mà thả đi dao? Cho dù thả các nàng về, thì có bao nhiêu người tin tưởng các nàng vẫn trong sạch? Đến này đó các nàng ngoại trừ tự sát chứng minh sự trong sạch, còn biết làm gì nữa đây?
Lưu Kỳ nhìn sắc mặt hai nàng u ám, thở dài nói:
- Chuyện này do ta gây lên, nếu vì vậy khiến hai nàng không có chỗ dung thân, tại hạ cũng băn khoăn. Chi bằng hai nàng theo tại hạ quay về Kinh Châu, tuy khó tránh lời thị phi đồn đại, nhưng có thể cam đoan hai nàng không phải chịu khinh nhục.
Đại Kiều thoáng liếc nhìn sắc mặt Tiểu Kiều trong lồng ngực có vẻ không cam chịu, còn Lưu Kỳ ở bên chờ nàng quyết định, trầm mặc suốt một khắc đồng hồ Đại Kiều mới ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ, nói:
- Ta sao có thể tin tưởng, sau khi ngươi đưa tỷ muội ta về Kinh Châu, tỷ muội ta không bị lăng nhục?
Lưu Kỳ sửng sốt, không ngờ Đại Kiều lại hỏi thẳng như vậy, lúc này cười lớn nói:
- Lưu Kỳ ta tuy không phải chính nhân quân tử, nhưng chưa bao giờ làm việc hại nước hại dân. Huống hồ nếu ta là người như vậy, thì bây giờ sao còn ở đây nói chuyện với các nàng?
Sắc mặt Đại Kiều trắng bệch, nếu Lưu Kỳ thực sự là người như vậy, hà tất phải lãng phí thời gina nói chuyện với các nàng nhiều như thế. Đại Kiều gật gật đầu nói:
- Hy vọng công tử nói lời giữ lời, nếu ngày nào đó công tử nuốt lời, tỷ muội ta dù chết cũng không để công tử như nguyện.
Nói xong, kéo tay Tiểu Kiều rời đi.
Lưu Kỳ thở dài, hắn biết câu nói cuối cùng của Đại Kiều là thật, nếu sau này Lưu Kỳ thực sự lăng nhục Đại Kiều, Tiểu Kiều, bọn họ nhất định sẽ tự sát. Chỉ là Lưu Kỳ cũng không lo lắng, Đại Kiều và Tiểu Kiều tuy dung mạo tuyệt luận, nhưng không đến mức khiến Lưu Kỳ vì các nàng mà không từ bỏ mọi thủ đoạn, huống chi chuyện tình như vậy hắn thực sự không làm được.
Tám trăm người theo tấm ván gỗ đi lên bờ, Lưu Kỳ nói với Cam Ninh:
- Đề phòng chuyện bất chắc, tìm mấy người mang thuyền trở về bến đò Bành Trạch.
Nếu Huyện Uý Bành Trạch cẩn thận, không chừng sẽ ở Độ Khẩu chờ đợi.
Cam Ninh gật gật đầu, bọn họ lúc này tuy ở Kinh Châu nhưng cách Sài Tang không xa, một khi thân phận bị bại lộ như vậy vẫn có thể gặp nguy hiểm. Chỉ là nhớ tới vật dụng trên thuyền, Cam Ninh hỏi:
- Công tử, đống tặng phẩm trên thuyền nên xử lý thế nào?
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói:
- Không cần để ý tới, tìm chút đá giả trang trên thuyền đừng để người khác nhận ra sơ hở, qua huyện Bành Trạch hỏa thiêu là được.
Cam Ninh gật gật đầu đi xuống an bài, Lưu Kỳ nhìn Đại Kiều Tiểu Kiều đứng cách đó không, do dự một chút rồi sau đó vẫn đi qua. Nhìn sắc mặt hai nàng có chút tiều tụy, Lưu Kỳ thầm than một tiếng, lần này đả kích đối với hai nàng thực sự quá lớn. Lưu Kỳ nói:
- Không biết hai nàng có thể cưỡi ngựa không?
Đại Kiều có chút cảnh giác đối với Lưu Kỳ, chỉ có điều nghe Lưu Kỳ nói xong, sau đó vẫn gật gật đầu. Hai tỷ muội bọn họ cũng thường xuyên cưỡi ngựa ra ngoài chơi, nếu không cũng sẽ không gặp Tôn Sách.
Đúng lúc này Vương Nghị dẫn theo mấy người chạy tới, sắc mặt vui vẻ nói:
- Công tử, các đây không xa có một con đường nhỏ đi thông tới phía tây, có lẽ sẽ đi sâu vào Kinh Châu.
Lưu Kỳ nhìn toàn thân Vương Nghị tràn đầy cỏ dại, nói:
- Đường rộng thế nào, xe ngựa có thể đi qua không?
Dù sao dung mạo của Đại Kiều, Tiểu Kiều cũng quá mức rung động lòng người, vì thế Lưu Kỳ muốn các nàng đi xe ngựa để tránh phiền phức.
Vương Nghĩ suy nghĩ, nói:
- Hẳn là có thể vừa một chiếc xe ngựa đi qua.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn ba chiến thuyền lớn đã rời xa bờ, thuyền kia ngập sâu trong dòng nước hơn khi bọn họ ở trên thuyền, cho rằng Cam Ninh đã tìm ngựa đặt đá lớn lên thuyền.
Đúng lúc này Cam Ninh toàn thân mồ hôi, chạy tới nói:
- Bẩm chủ công, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.
Lưu Kỳ gật gật đầu chỉ vào tỷ muội Kiều Thị, nói:
- Ngươi chọn ra mấy con ngựa ngoan cho các nàng dùng.
Cam Ninh lúc này xoay người rời đi, sau khoảng thời gian ngắn liền dẫn theo mấy người mang tới mấy con ngựa, Lưu Kỳ nhìn nhìn thấy mấy con ngựa này đúng là ngựa ngoan. Mặc dù trong rừng cây ở đây tràn đầy cỏ dại nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau mấy người Cam Ninh. Lưu Kỳ đi tới trước mặt Đại Kiều, nói: