Chương 139
Bóng đêm phủ xuống, sau khi viên phó tướng phân phó thân binh bên cạnh vài tiếng mới lặng yên không tiếng động rời đi.
Trong huyện Dương Tân ngoài sĩ tốt tốp năm tốp ba tuần tra ngoài ra không có ai khác, bởi vì ban ngày chiến đấu đã kinh động dân chúng trong thành, khiến bọn họ đóng chặt cửa không dám ra ngoài.
Bên trong huyện phủ, đám người Lưu Kỳ đang bàn bạc truyện ngày mai, ngoại trừ Vương Nghị, Cam Ninh, còn có Ngụy Diên. Có thể tham gia hội nghị như vậy không thể nghi ngờ là Lưu Kỳ đã tin tưởng y, tuy Lưu Kỳ không có rõ ràng nói tiếp nhận y, nhưng y cảm thấy được trong lòng Lưu Kỳ đã chấp nhận y, tựa như Cam Ninh, Vương Nghị cùng ngồi cùng ăn.
Lưu Kỳ nhìn mấy người nói:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
Ngụy Diên phụ trách coi giữ tường thành, nghe nói Lưu Kỳ dò hỏi:
- Binh mã Giang Đông đã bao quanh huyện Dương Tân vô cùng nghiêm mật, xem ra đang đợi khí giới công thành, hơn nữa ngoài huyện Dương Tân phòng thủ chặt chẽ cho dù đánh lén cũng không có khả năng thành công.
Mấy người Lưu Kỳ gật gật đầu, Trình Phổ và Lăng Thao đều là lão tướng Giang Đông tự nhiên sẽ không phạm sai lầm khinh địch, hơn nữa bọn họ có thể nghĩ đến hai người này cũng có thể nghĩ đến. Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh nói:
- Sĩ tốt phái đi cầu viện nhanh nhất là khi nào có thể trở về?
Cam Ninh suy nghĩ nói:
- Sĩ tốt phái đi Giang Hạ trong vòng hai canh giờ nữa có thể trở về, còn sĩ tốt phái đi quận Nam nhanh nhất cũng phải đến đêm mới có thể quay về. Nếu như có viện quân, thì đêm nay hoặc chậm nhất sáng sớm ngày mai là có thể tới huyện Dương Tân.
Lưu Kỳ trầm mặc không nói, hắn không lo lắng viện binh quận Nam nhưng viện quân Giang Hạ không thể đoán trước, Phi Long Quân ở quận Nam một lòng trung thành và tận tâm đối với Lưu Biểu. Bất luận Lưu Kỳ hay Lưu Tông bị vây hãm trong thành, Văn Sinh cũng sẽ tới cứu viện. Còn Hoàng Tổ ở Giang Hạ lại rất khó nói, chỉ cần trong lòng y tồn tại ít tâm tư thời gian phái ra viện binh sẽ chậm lại, như vậy có thể dễ dàng giao tính mạng Lưu Kỳ cho Giang Đông, nếu như trực tiếp tìm cớ thoái thác lại càng thêm phiền toái.
Sáng sớm mai nếu như viện quân quận Nam không đến trước khi khí giới công thành của đại quân Giang Đông vận chuyển đến, Giang Đông chỉ cần mấy trăm cây thang là có thể dễ dàng đánh hạ huyện Dương Tân.
Lưu Kỳ nhìn mấy người hỏi:
- Các người có biện pháp khác không?
Vương Nghị ngẩng đầu nói:
- Nếu không thủ được vậy phá vây, nhân lúc đêm tối Phi Hổ Vệ có thể hộ tống công tử ra khỏi thành, chỉ cần ra khỏi thành dựa vào tốc độ của Tuyệt Ảnh tuyệt đối không ai có thể truy đuổi đại công tử.
Cam Ninh cũng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, tám trăm kỵ binh đủ để hộ tống chủ công an toàn ra ngoài thành, chỉ cần tìm ra một con đường nhỏ là đại công tử có thể thoát khỏi truy binh của Giang Đông.
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Không được, như vậy thương vong quá lớn, nếu như làm vậy ta vì sao trước đó không đề cập tới chuyện rời đi, mà còn lưu lại nơi này cùng các người?
Tuy rằng Lưu Kỳ thực sự tin tưởng thực lực của Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc, nhưng sau khi liều chết đột phá vòng vây e là sẽ chết hầu như không còn, những kỵ binh này trước mắt chính là binh mã tinh nhuệ nhất dưới tay hắn không ở thời khắc mấu chốt tuyệt đối không thể phung phí.
Thấy Lưu Kỳ cự tuyệt, Vương Nghị và Cam Ninh vẫn muốn khuyên nhủ thêm, chợt thấy Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói:
- Các người không cần khuyên ta nữa, ta sẽ không đồng ý.
Vương Nghị và Cam Ninh liếc mắt nhìn nhau đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, bọn họ đã nhiều lần khuyên bảo Lưu Kỳ nhưng Lưu Kỳ lại không chút do dự cự tuyệt, hai người hiện tại đã hạ quyết tâm, nếu thực sự không thể khuyên nhủ Lưu Kỳ, bọn họ đành phải ép buộc Lưu Kỳ rời đi.
Ngụy Diên ở bên nói:
- Nhân lúc đêm tối bí mật rời đi, đại công tử có thể thần không biết quỷ không hay rời khỏi thành, chỉ cần đại công tử ra khỏi thành chúng ta sẽ gắng sức trụ vững cho đến khi đại công tử dẫn cứu binhtowis.
Ngụy Diên vừa nói xong, Cam Ninh và Vương Nghị đều đồng thành nói:
- Không được.
Vương Nghị nhìn Ngụy Diên nói:
- Làm như vậy đại công tử sẽ rất nguy hiểm, một khi bị phát hiện vậy muốn trốn cũng trốn không thoát, huống hồ đại công tử không hiểu tiềm hành.
Cam Ninh sắc mặt nghiêm túc nói:
- Chủ công há có thể mạo hiểm.
Trên mặt hai người đều toát lên vẻ trách cứ nhìn Ngụy Diên, Ngụy Diên biết bản thân mình nói sai vội vàng quỳ gối:
- Xin đại công tử tha tội.
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay đỡ Lưu Kỳ đứng dậy, nói:
- Chỉ là phát biểu ý kiến của riêng mình mà thôi, không có gì đáng trách. Kế này tuy mạo hiểm nhưng lại có thể giảm bớt tổn thất, có thể xem đây là một kế hay.
Hắn biết Ngụy Diên giỏi tiềm hành, vì thế hắn cũng không trách tội Ngụy Diên.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, Lưu Kỳ có thể công bằng đánh giá kế sách của Ngụy Diên y khiến y có chút xúc động. Ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ nói:
- Đại công tử. . .
Lưu Kỳ lại để Ngụy Diên tiếp tục ngồi xuống, nói:
- Các ngươi cứ việc nói ý kiến của riêng mình, không chắc chắn ta đâu có thể tùy ý hành động.
Nghe Lưu Kỳ nói xong, Vương Nghị và Cam Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, quả thực dọc đường đi nếu như không hoàn toàn nắm chắc Lưu Kỳ sẽ không đưa ra quyết định, chỉ là vừa nãy nghe Lưu Kỳ khen kế sách của Ngụy Diên, hai người bọn họ không khỏi toát mồ hôi lệnh một phen.
Ngụy Diên gật gật đầu không nói gì, y đã ầm thầm quyết định dù chết cũng dốc sức vì Lưu Kỳ, Lưu Kỳ vừa nãy cho y tham dự hội nghị quả thực đã khiến y có chút tự mãn, vì thế không chút suy nghĩ nói ra kế sách như vậy. Lúc này nghĩ đến, sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nếu như đổi lại là người khác đừng nói đến việc đánh giá công bằng như vậy, nói không chừng còn có thể trực tiếp đuổi y đi, nếu đổi lại là người tính khí bạo ngược nói không chừng còn có thể trực tiếp lôi y ra ngoài xử trảm. Có thể gặp được chủ công như Lưu Kỳ quả là phúc khí của y.
Đối với khúc nhạc đệm này, Lưu Kỳ không hề để ý mà tiếp tục bàn bạc kế sách với ba người. Bàn bạc hồi lâu cũng không đưa ra được kế sách gì, mấy người đành phải đợi tin từ từ Giang Hạ và Quận Nam phản hồi.
Đột nhiên lúc này có một gã Phi Hổ Vệ chạy vào nói:
- Khởi bẩm đại công tử, có người tự xưng là người của Phi Long Quân tới cầu kiến.
Lưu Kỳ cả kinh vội nói:
- Cho y vào đây.
Cam Ninh có chút lo lắng:
- Chủ công, trước khi chưa thể xác định thân phận của người này hãy để mạt tướng đến chứng thực.
Vương Nghị ở bên cũng nói:
- Đúng vậy, Phi Long Quân ở quận Nam, theo lý mà nói lúc này không thể đuổi tới, đại công tử vẫn nên cẩn thận là hơn.
Lưu Kỳ lắc đầu cười nói:
- Vào lúc này các người còn sợ Giang Đông đùa giỡn kiểu này sao, huống hồ ta tuy võ nghệ không cao nhưng đủ bảo vệ mình.
Vương Nghị, Cam Ninh, Ngụy Diên ở đây, trong thiên hạ không có mấy người có thể trước mặt bọn họ ám sát Lưu Kỳ, huống hồ vào thời gian này hắn luôn luôn tự luyện tập kiếm pháp Chương Bá dạy vì thế hắn đã có tiến bộ, chỉ là hắn cũng không tiêu phí quá nhiều thời gian luyện kiếm. Hắn hiểu dụng ý của Chương Bá, Chương Bá dạy hắn kiếm pháp chính là muốn hắn tự bảo vệ mình, dù sao hắn đã ngoài hai mươi học tập võ nghệ có lẽ đã có chút muộn màng.