Chương 140
Không lâu sau liền thấy hai gã Phi Hổ Vệ dẫn theo một gã mặc y phục đen tiến vào, hai gã Phi Hổ Vệ cảnh giác nhìn gã mặc y phục đen này, nhưng gã mặc y phục đen này vẫn thản nhiên như không.
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay ra hiệu cho hai gã Phi Hổ Vệ đi xuống, nhìn gã mặc y phục đen che mặt, nói:
- Nếu là Tướng Quân Phi Long Quân, vì sao không lộ rõ mặt thật?
Gã mặc y phục đen không nói gì mà lẳng lặng nhìn Lưu Kỳ, ba người Vương Nghị, Cam Ninh, Ngụy Diên ở bên vẫn luôn cảnh giác nhìn gã mặc y phục đen, chỉ cần y có biểu hiện động thủ liền xuất thủ đánh chết y.
Nhìn nhau khoảng chừng mấy chục tức, gã mặc y phục đen mới tháo khăn che mặt xuống lộ ra khuôn mặt có chút nho nhã, ôm quyền nói với Lưu Kỳ:
- Lý Nghiêm bái kiến đại công tử.
Lưu Kỳ không nói gì, Vương Nghị ở bên lại cả kinh nói:
- Là ngươi!
Cam Ninh, Ngụy Diên ở bên sắc mặt nghi hoặc nhìn Vương Nghị, mà ngay cả Lưu Kỳ cũng có chút nghi hoặc nhìn Vương Nghị.
Vương Nghị nhìn Lưu Kỳ nghi hoặc vội nói:
- Đại công tử, người này chính là phó tướng Phi Long Quân, là tướng lãnh được Văn Sính Tướng Quân đích thân đề bạt.
Lưu Kỳ gật gật đầu không hỏi lại, mà nhìn về phía Lý Nghiêm hỏi:
- Đại quân của Văn Tướng Quân tới rồi sao?
Lý Nghiêm, đương nhiên Lưu Kỳ biết. Lý Nghiêm chính là một trong hai trung thần được Lưu Bị ủy thác trước khi chết, ở thời Thục Hán địa vị chỉ thấp hơn Gia Cát Lượng, chỉ là sau này nhất thời sơ sẩy lại sợ gánh vác khuyết điểm, phát ra tín thư lừa gạt Gia Cát Lượng từ chối trách nhiệm, mới bị bãi quan.
Lý Nghiêm cũng là một nhân vật bi tình ở thời kỳ Tam Quốc, trước khi Lưu Bị chết mệnh lệnh y làm Thượng Thư Lệnh, Trung Đô Hô cùng Gia Cát Lượng phò tá Lưu Thiện, nhưng bởi vì tiếng nói của Gia Cát Lượng càng ngày càng mạnh mẽ mà mang lòng đố kỵ, để rồi phạm phải sai lầm thiên cổ.
Chỉ là Lý Nghiêm lúc này lẽ ra phải là một gã tiểu quan dưới trướng Lưu Biểu, vì sao lại trở thành phó tướng của Văn Sính, quả thực khiến cho Lưu Kỳ có chút nghi hoặc.
Nghe Lưu Kỳ nói, Lý Nghiêm lắc lắc đầu:
- Bản tướng dẫn hai nghìn Phi Hổ Vệ đuổi tới trước, Đại Tướng Quân vẫn đang dẫn đại đội nhân mã đi sau.
Nghe được Lý Nghiêm tự xưng là bản tướng làm Lưu Kỳ có chút tức cười, Lý Nghiêm này ngạo khí như thế chẳng trách ngay cả Gia Cát Lượng cũng không thể hàng phục. Lưu Kỳ không để ý tới ba người Cam Ninh, Vương Nghị, Ngụy Diên ở bên chau mày tỏ rõ sự bất mãn đối với Lý Nghiêm. Chỉ là Lưu Kỳ không nói gì, bọn họ cũng khó lên tiếng, hơn nữa chức quan của Lý Nghiêm cũng chỉ có Vương Nghị có thể ngang hàng với y, ba người lúc này đều im lặng không nói gì.
Lưu Kỳ cười cười nói:
- Lý Tướng Quân vì sao biết huyện Dương Tân bị bao vây?
Lý Nghiêm kể lại chuyện tình trên đường đi, sau đó nói đến mệnh lệnh của Lưu Biểu. Lưu Kỳ mới biết được, khi mình sai người đi cầu viện, Phi Long Quân đã trên đường đi tới. Nghe vậy Lưu Kỳ cười nói:
- Đã như vậy, e là không cần chờ đến sáng mai Văn Tướng Quân đã có thể đuổi tới huyện Dương Tân.
Lý Nghiêm gật đầu không nói gì, Lưu Kỳ chỉ vào bên cạnh nói:
- Lý Tướng Quân hãy ngồi xuống trước, hãy nói. Nếu như Văn Tướng Quân có thể đuổi tới, chúng ta còn phải thương nghị thêm kế sách tiếp theo.
Hai vạn Phi Long Quân của Văn Sính đều là tinh nhuệ, mặc dù không thể tiêu diệt toàn bộ một vạn binh mã Giang Đông, cũng có thể khiến bọn họ tổn thất nặng nề.
Nghe được Lưu Kỳ nói, sắc mặt Lý Nghiêm trắng bệch, lúc này cất cao giọng nói:
- Bản tướng có một kế sách có thể phá đại quân Giang Đông.
Nghe Lý Nghiêm nói, mặc dù Lưu Kỳ thầm nghĩ Lý Nghiêm tự cao, hắn đã có chút do dự nên mời chào người này hay không? Thoáng liếc nhìn Lý Nghiêm, Lưu Kỳ thản nhiên nói:
- Không biết Lý Tướng Quân có thượng sách gì?
Lý Nghiêm không để ý tới phản ứng của Lưu Kỳ, ngạo nghễ nói:
- Đại tướng Giang Đông tuy thông minh nhưng không hề hay biết đội quân của ta đuổi tới, chỉ cần nhân lúc đêm tối hai mặt giáp công binh mã Giang Đông tất nhiên sẽ tan tác, mà Phi Long Vệ đều là kỵ binh chỉ cần đuổi theo truy kích, chắc chắn binh mã Giang Đông tổn thất nặng nề.
Lưu Kỳ gật gật đầu nói:
- Chủ ý không tồi, vậy còn hai nghìn Thân Vệ Quân Giang Đông ở đâu?
Lý Nghiêm cười ha hả nói:
- Thân Vệ Quân Giang Đông chẳng qua chỉ nghe danh không thấy mặt, là một đám tân binh chưa từng tham gia chiến trường mà thôi, dưới thiết kỵ của Phi Long Quân chắn chắn tan vỡ.
Lưu Kỳ đưa cặp mắt trắng đảo quanh, trong lòng cảm giác Lý Nghiêm này coi những người khác chỉ là rau cải trắng. Lưu Kỳ tuy chưa từng tận mắt chứng kiến Thân Vệ Quân, nhưng tuyệt không phải quân đội không chút kinh nghiệm như Lý Nghiêm nói, Tôn Sách và Chu Du không phải hạng người chỉ biết lý luận suông,sao lại không lo lắng đến điểm ấy. Lưu Kỳ lắc lắc đầu đang định nói gì đó, bỗng thấy Ngụy Diên ở bên cũng không kiềm chế nổi.
Ngụy Diên giỏi dùng kế hiểm tự nhiên biết tình hình khi nào có thể sử dụng kế hiểm, còn đối với kẻ hỡ đương nhiên cũng xem xét kỹ lưỡng. Thế nhưng Lý Nghiêm này sau khi đi vào liền cuồng vọng không để mấy người Lưu Kỳ vào mắt, Ngụy Diên đã sớm không ưa, vừa nghe Lý Nghiêm nói xong không chờ Lưu Kỳ lên tiếng, liền nói:
- Lý Tướng Quân nói sai rồi, trước mắt không nói đến Thân Vệ Quân Giang Đông mà ngay cả một vạn đại quân trong doanh Giang Đông cũng là vấn đề phiền toái đối với kỵ binh xung phong, hơn nữa đại quân Giang Đông phòng bị nghiêm ngặt sao có thể để Lý Tướng Quân đánh lén thành công. Không chỉ vậy, đại doanh Giang Đông cách huyện Dương Tân tầm bay một mũi tiễn căn bản kỵ binh không thể phát huy hết ưu thế, nếu như đại quân Giang Đông thừa cơ đánh vào huyện Dương Tân thì Phi Long Vệ dù nhiều kỵ binh hơn nữa cũng có ích gì?
Lý Nghiêm ngạc nhiên thoáng liếc nhìn Ngụy Diên, hỏi:
- Xin hỏi chức quan vị này là?
Ngụy Diên sửng sốt, lập tức có chút lúng túng nói:
- Tại hạ không quan không chức.
Lý Nghiêm khẽ cười một tiếng nói:
- Nếu như Tướng Quân không quan không chức vì sao có thể ngồi trên đại điện bàn bạc cùng chúng ta?
Khuôn mặt Ngụy Diên vốn anh tuấn bỗng nhiên đỏ bừng, còn Cam Ninh, Vương Nghị ở bên cũng không ngờ Lý Nghiêm tự cao như thế, vì thế sắc mặt hai người lúc này đều biến đổi.
Lưu Kỳ ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt cũng có chút u ám, nói:
- Ai nói Ngụy Tướng Quân không quan không chức?
Nói xong nhìn về phía Ngụy Diên nói:
- Ngụy Tướng Quân có công hiệp trợ Vương Tướng Quân, Cam Tướng Quân phòng thủ huyện Dương Tân, đã được Bản Tướng Quân bổ nhiệm làm Biệt Bộ Tư Mã tạm thời thống lĩnh binh mã trong huyện.
Lưu Kỳ nói làm mấy người phía dưới sửng sốt, sau lập tức hiểu đây là Lưu Kỳ lấy thể diện cho Nguy Diện. Ngụy Diên kích động đứng dậy bái lạy nói:
- Tham kiến chủ công.
Lưu Kỳ cười cười ra hiệu cho Ngụy Diên ngồi xuống, nhìn về phía Lý Nghiêm nói:
- Lý Tướng Quân không còn cảm thấy Ngụy Tướng Quân không nên ngồi ở đây nữa chứ?
Hắn đích thức muốn trút giận thay Ngụy Diên. Phải biết rằng, hạng người Lưu Kỳ ghét nhất đó chính là hạng người kiêu căng ngạo mạn. Ngươi nếu ngạo mạn cũng không phải không thể, nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải có tài mới được, Lý Nghiêm này không phải bực nhân tài kinh thiên giống như Từ Thứ, Gia Cát Lượng, cũng không phải Đại Tướng tài như Cam Ninh, Triệu Vân, vậy có tư cách gì ngạo mạn, huống chi y còn ngạo mạn trước mặt Lưu Kỳ.