Chương 156
- Nếu như ngươi giỏi võ công, ta sẽ cho người làm Đại Tướng Quân.
Nghe Tôn Sách nói, Tôn Thượng Hương vui mừng nhảy dựng lên:
- Ca ca nói phải giữ lời.
Nói xong chạy đến trước mặt Ngô lão phu nhân, kéo tay Ngô lão phu nhân nói:
- Được được, ta sẽ nhìn Hương nhi làm Đại Tướng Quân.
Tôn Quyền ở bên tiến lên kéo Tôn Thượng Hương nói:
- Muội muội, chúng ta đi dạo hoa viên đi.
Nói xong kéo Tôn Thượng Hương đi về phía hoa viên.
Nhìn thấy hai người rời đi, Ngô lão phu nhân mới nhìn Tôn Sách nói:
- Nói đi, lại có chuyện gì?
Tôn Sách đi tới ngồi bên cạnh Ngô lão phu nhân nói:
- Mẫu thân, hài nhi suy tính mấy ngày nữa sẽ thân chinh đánh Kinh Châu báo thù cho phụ thân, mặt khác cũng muốn giải quyết việc này.
Ngô lão phu nhân gật đầu thở dài:
- Nếu đã quyết định phải dốc toàn lực ứng phó, không được phép quá mức tự cao tự đại như phụ thân ngươi, ta nghe nói trong Thân Vệ Quân của ngươi có hai viên tiểu tướng gọi là Lữ Mông, Trần Võ, ngươi lần này xuất chinh hãy cho bọn họ đi, để bọn họ bảo vệ an toàn cho ngươi.
Nói xong lại giúp Tôn Sách sửa sang lại quần áo, nói:
- Xuất môn ra ngoài bên người nhất định phải có người đi theo, phải nhớ kỹ cho dù là ngươi võ nghệ cao cường cũng phải mang theo thân binh tránh chuyện bất chắc. Chỉ cần có thể bình an trở về đã là tận hiếu rồi.
Tôn Sách gật đầu nói:
- Hài nhi xin ghi nhớ.
Y cũng có chút tán thưởng đối với hai người Lữ Mông, Trần Võ, lần trước Tôn Hà chết trận y còn có ý để bọn họ làm thống lĩnh đội thân binh của mình. Võ nghệ của Tôn Hà so ra kém y nhưng cũng là bất phàm, Tôn Hà chết đã khiến y đề cao cảnh giác, nghĩ đến phụ thân chết khiến Tôn Sách âm thầm đề phòng.
Tôn Sách ở lại cùng Ngô lão phu nhân một hồi mới đứng dậy rời đi, trước khi đi còn điều động hộ vệ bảo vệ Ngô lão phu nhân tăng lên gấp đôi.
Đi vào tiền viện lại nghe Trương Chiêu cầu kiến, đối với Trương Chiêu, Tôn Sách cũng tín nhiệm, lúc này để cho Trương Chiêu tiến vào.
Trương Chiêu nhìn thấy Tôn Sách, sau đó thi lễ nói:
- Chủ công, lúc này thế cục phương bắc đã càng ngày càng rõ ràng, Cương ở Hứa Đô cũng không còn lợi ích gì chi bằng lệnh y trở về, hiện tại Giang Đông cũng cần Cương trở về xử lý một việc.
Tôn Sách vốn cho rằng Trương Chiêu tiến đến khuyên mình bãi binh, không ngờ lại nhắc tới Trương Hoành. Nghe Trương Chiêu nói thế, Tôn Sách gật đầu nói:
- Đúng vậy, cần lệnh Cương trở về. Lần này chinh phạt Kinh Châu vẫn chưa có Quân Sư, Công Cẩn lại ở Dự Chương không thể rời đi, vậy để Cương đảm nhiệm chức Quân Sự rất thích hợp.
Nghe Tôn Sách nói, Trương Chiêu cũng sửng sốt, y vốn muốn Trương Hoành trở về khuyên bảo Tôn Sách, không ngờ Tôn Sách trực tiếp lệnh Trương Hoành đảm nhiệm chức Quân Sư, thế nhưng y vẫn thở phào nhẹ nhõm. Ở Giang Đông ngoài Chu Du chỉ có Trương Hoành tinh thông binh pháp giỏi lãnh binh, có Trương Hoành ở bên cạnh Tôn Sách đại quân cũng không đến mức thất bại, nghĩ vậy Trương Chiêu vội khom người xác nhận nói:
- Rõ.
Nói xong rời đi chuẩn bị.
Huyện Dương Tân, Văn Sính rốt cuộc gặp được Lưu Kỳ, y cũng không lạ gì Lưu Kỳ, Lưu Kỳ trước mặt tuy vẫn im lặng như trước đây nhưng y thực sự cảm giác được sự khác biệt.
Lưu Kỳ trước kia tuy bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nhận thấy rõ ràng vẻ nôn nóng và bất an ở sâu dưới đấy mắt, còn Lưu Kỳ trước mặt thực sự bình tĩnh, vẻ bất an và nôn nóng trong mắt sớm đã biến mất vô tung, nhưng Văn Sính lại đủ để cảm nhận sự thay đổi của Lưu Kỳ. So với trước kia, Lưu Kỳ hiện tại tự tin hơn vài phần, đúng vậy chính là sự tự tin, chính là sự tự tin có thể nhìn thấu toàn bộ thế cục thiên hạ, phần tự tin này tuy bản thân có thể cảm nhận được nhưng trước mặt Lưu Kỳ vẫn cảm giác vô cùng hổ thẹn.
Lưu Kỳ chắp tay nói với Văn Sính:
- Văn Tướng Quân lần này đánh bại đại quân Giang Đông công lao thật lớn, Kỳ đây xin chúc mừng trước.
Lưu Kỳ tuy thoải mái nói nhưng Văn Sính có thể cảm nhận được sự tán thưởng của Lưu Kỳ, nhìn Lưu Kỳ trước mặt đã thay đổi, Văn Sính nói:
- Cái này cái này . . ., so với việc đại công tử đánh vào Giang Đông, chém chết đại tướng Giang Đông bình yên trở về, mạt tướng có tính là gì.
Nghĩ đến nội dung trên thẻ tre viết lại hành động của Lưu Kỳ ở Giang Đông, Văn Sính cảm thán từ tận đáy lòng, cho dù đổi lại là y cũng không có khả năng làm tốt như vậy.
Nghe Văn Sính nhắc tới chuyện ở Giang Đông, Lưu Kỳ cười cười nói:
- Cũng là Kỳ sai lầm, liều lĩnh khinh địch ngay cả đạo lý không truy đuổi giặc cùng đường cũng quên, nếu không có Vương Nghị và Cam Ninh dẫn theo sĩ tốt liều chết tương trợ, e là Kỳ lúc này sớm vùi thây ở Giang Đông.
Đối với lời Lưu Kỳ nói, Vương Nghị, Cam Ninh cũng lắc đầu không nói gì thêm, trên thực tế nếu không có Lưu Kỳ chỉ huy e là bọn họ cũng có thể táng thân ở Giang Đông.
Thu hồi sắc mặt hai người Vương Nghị và Cam Ninh vào mắt, Văn Sính biết hai người tám phần mười đã bị Lưu Kỳ hoàn toàn thu phục. Đối với Cam Ninh, y không biết rõ nhưng Vương Nghị thì vô cùng thấu hiểu, nếu như không có bản lãnh muốn kêu gọi Vương Nghị nguyện ý trung thành e là chuyện mơ tưởng hão huyền, Vương Nghị tuổi trẻ đã có thể trở thành thống lĩnh Phi Hổ Vệ hơn nữa làm việc rất cẩn thận, theo thời gian trôi đi có thể trở thành đại tướng không hề thua kém Văn Sính y. Còn Cam Ninh, y tuy chưa từng gặp mặt nhưng cũng biết là người tâm cao khí ngạo, người bình thường rất khó có thể thu phục. Người như vậy chỉ ở chung vài ngày với Lưu Kỳ đã bị Lưu Kỳ thuyết phục, có thể thấy được Lưu Kỳ thực sự bất phàm.
Văn Sính ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ nói:
- Đêm hôm qua mạt tướng quản quân không nghiêm, để thuộc hạ mạo phạm đại công tử, xin đại công tử thứ lỗi.
Đối với việc Lý Nghiêm, đêm qua Vương Nghị đã nói qua với hắn, người này và Văn Sính có quan hệ sâu xa vì thế hắn cũng không muốn truy cứu nhiều, lắc lắc đầu nói:
- Chút chuyện nhỏ, Tướng Quân không cần để trong lòng, ta cũng cho rằng đây không phải chủ ý của Tướng Quân.
Văn Sính nói:
- Đa tạ đại công tử khoan hồng độ lượng, chỉ là mạt tướng đã miễn chức gã mạo phạm đại công tử, cho y về làm Huyện Lệnh như trước.
Lưu Kỳ cười cười, dụng ý của Văn Sính tự nhiên rõ ràng, y hi vọng Lưu Kỳ không cần nhớ đến chuyện Lý Nghiêm nữa, Lý Nghiêm kia lòng dạ hẹp hòi nếu còn ở Phi Long Quân bản thân y nói không sẽ bị Lưu Kỳ âm thầm đề phòng, Văn Sính làm như vậy chính là muốn Lưu Kỳ xóa bỏ nghi ngờ trong lòng. Lưu Kỳ liền nói ngay:
- Văn Tướng Quân không cần lo lắng việc này, ta sẽ không để trong lòng.
Văn Sính nhẹ nhàng thở phào, nói:
- Đa tạ đại công tử.
Đối với Lý Nghiêm, y cũng chỉ có thể làm được như vậy, về sau thế nào còn phải xem chính bản thân Lý Nghiêm y.
Thấy không còn sớm, Lưu Kỳ cầm một tấm thẻ tre trên bàn giao cho gã sĩ tốt Phi Hổ Vệ bên cạnh, quay đầu nói với Văn Sính:
- Mời Văn Tướng Quân xem.
Lưu Kỳ vừa dứt lời, gã sĩ tốt Phi Hổ Vệ liền mang tấm thẻ tre tới trước mặt Văn Sính.