Chương 159
Đúng lúc này Vương Nghị vẫn luôn cúi đầu chợt ngẩng đầu nhìn Hoàng Tổ nói:
- Mạt tướng có chuyện khó hiểu, xin Hoàng Tướng Quân chỉ bảo?
Hoàng Tổ liền nói ngay:
- Không dám, mời Vương Tướng Quân cứ nói.
Vương Nghị tay cầm chuôi kiếm, đứng dậy nói:
- Ngày hôm qua một gã sĩ tốt Phi Hổ Quân dưới trướng của mạt tướng phụng mệnh đại công tử đến Giang Hạ cầu viện Hoàng Tướng Quân, không biết Hoàng Tướng Quân có thấy không?
Vương Nghị vừa nói xong, sắc mặt phần lớn người trên đại điện đều biến đổi, có một số kẻ trên mặt toát lên vẻ hoảng sợ chỉ là ngay sau đó cố trấn tĩnh nhìn về phía Hoàng Tổ. Sắc mặt Hoàng Tổ cũng biến đổi nhưng lập tức khôi phục vẻ bình thường, nói:
- Ha ha, Vương Tướng Quân hẳn là hiểu nhầm rồi, Bản Tướng chưa bao giờ gặp mặt sĩ tốt Phi Hổ Vệ tới Giang Hạ cầu viện, các vị đại nhân ngồi phía dưới có thể làm chứng.
Hoàng Tổ nói xong, nhìn về phía quan viên Giang Hạ phía dưới, đám quan viên bị Hoàng Tổ đưa mắt nhìn tới lập tức chắp tay nói với Vương Nghị:
- Đúng vậy, Thái Thú đại nhân nói không sai, chúng ta khẳng định không có thấy Phi Hổ Vệ tới cầu viện.
- Oh!
Vương Nghị quay đầu nhìn về phía đám quan viên làm chứng nói:
- Các vị Tướng Quân nói không thấy sứ giả Phi Hổ Vệ, chẳng biết có thể đứng ra giới thiệu với Bản Tướng không?
Nói xong cười cười nhìn đám người câm như hến nói:
- Các vị không cần lo lắng, nếu như thực sự không nhìn thấy sứ giả Phi Hổ Vệ, vậy Bản Tướng tuyệt đối không làm khó các vị.
Nói xong tay phải không biết từ khi nào đã cầm chuôi kiếm kéo qua kéo lại.
Vương Nghị mài đi mài lại thành kiếm trong tay mình khiến cho bảo kiếm trong vỏ và vỏ kiếm va vào nhau phát ra tiếng động xẹt xẹt, âm thanh tuy không lớn nhưng đủ để những kẻ trong đại điện cảm thấy ớn lạnh dị thương.
Biểu hiện uy hiếp của Hoàng Tổ khiến đám quan viên khi nãy tỏ ý chưa từng gặp sứ giả Phi Hổ Vệ sợ tới mức không dám nói nữa.
Trông thấy cảnh tượng đó, Vương Nghị hừ lạnh một tiếng nhìn Hoàng Tổ nói:
- Hoàng tướng quân, xem ra chẳng có ai chịu làm chứng cho ông?
Nhìn thấy Vương Nghị như vậy, sắc mặt Hoàng Tổ trở nên trầm lắng, Phi Hổ Quân có thể không dám đắc tội với y hoặc là không thể gán tội cho y, nghĩ tới đây Hoàng tổ giống như chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa khôngcó. Chỉ là Hoàng Xạ ở bênkhông nhịn được ngồi dậy chỉ vào mặt Vương Nghị quát lớn:
- Nhà người muốn gì, ngươi chẳng qua chỉ là một tên phó tướng thấp cổ bé hỏng, ngươi có tư cách gì mà dám trách cứ cha ta, cha ta đường đường là Thái thú Giang Hạ, há lại để cho người tùy ý mà quát mắng sao.
Quan viên trên đại điện nghe Hoàng Xạ nói lại lầnn ữa biến đổi sắc mặt, ngay cả Hoàng Tổ cũng thầm nghĩ Hoàng Xạ lỗ mãng, nhưng lại nghĩ khẩu khí của Vương Nghị khi nãy đích thị là không cung kích vì thế Hoàng Tổ cũng không nói gì. Mặc dù Phi Hổ Quân có địa vị rất cao ở Kinh Châu nhưng cũng không thể quản nổi chức vị Thái Thú của y.
Đám người Lưu Kỳ ngồi phía đối diện giải thích rõ ràng rồi cúi đầu uống rượu chẳng thèm để ý, Vương Nghị nghe thấy lời Hoàng Xạ nói thì cười cười sau đó sắc mặt đột nhiên lạnh tanh và hét lên:
- Ngươi là cái thá gì, ngươi có tư cách gì mà trách ta, bổn tưởng và cha ngươi đang nói chuyện đâu có phần của ngươi, người không biết lễ phép như ngươi đâu có mặt mũi gì ngồi ở đây.
Nói xong Vương Nghị quay sang liếc mắt nhìn quan viên Giang Hạ ngồi phía đối diện nói:
- Bộ hạ của bổn tướng mất tích đừng nói là chất vấn cha người, ngay cả Văn Tướng Quân bổn tướng cũng có quyền chất vấn, Hoàng tướng quân nghĩ thế nào?
Câu cuối cùng đột nhiên lại lạnh lùng vô cùng.
Hoàng Tổ ngồi phía đối diện bị Vương Nghị nói bỗng sửng sốt, từ khi Hoàng Tổ làm thái thú Giang Hạ đến nay, chưa từng có kẻ nào dám chất vấn hắn như vậy. Cho dù Thái Mạo ở Kinh Châu dưới một người trên vạn người thấy y cũng phải khiêm nhường, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một viên phó tướng nhỏ bé quát mắng như vậy.
Nhưng ở đây còn có Lưu Kỳ và Văn Sính, Lưu Kỳ Hoàng Tổ không để vào mắt, vì thế Hoàng Tổ cố kìm nén tức giận trong lòng nhìn về phía Văn Sính:
- Văn Tướng Quân, Vương Tướng Quân càn quấy như vậy e rằng sẽ chẳng còn thể thống gì nữa?
Mặc dù biết Hoàng Tổ muốn Văn Sính y ra mặt giải quyết việc này, nhưng mục đích mà Văn Sính đến đây chính là muốn chống đối Hoàng Tổ, vì thế khi nghe Hoàng Tổ nói, Văn Sính cười cười nói:
- Hoàng Tướng Quân nói sai rồi, một tướng quân nếu không có quyền tìm về bộ hạ thì mới là không hợp thể thống. Phi Long Quân và Phi Hổ Quân là quân đội nổi danh, bổn tướng cũng ủng hộ Vương tướng quân tìm lại binh sỹ mất tích .
Nói xong Văn Sính nhìn về phía những người đối diện và nói:
- Nếu như muốn bổn tướng quân biết ai bí mật giam giữ sứ giả Phi Hổ Quân bổn tướng nhất định sẽ không tha thứ .
Câu cuối cùng không lưu lại chút thể diện cho Hoàng Tổ.
Hoàng Tổ lúc này biết Phi Long Quân lần này đã tiến vào thành elà không đơn giản như y nghĩ. Trong lòng y đã có chút hối hận vì ngày hôm qua giam giữ vị sứ giả kia, nhưng hiện tại y cũng không cảm thấy quá lo sợ. Bởi vì y là Thái Thú một quận cho dù là Văn sính cũng không có tư cách động đến y, huống hồ là Lưu kỳ người vốn không đáng để vào mắt. Nghĩ tới đây, Hoàng Tổ cũng hạ thấp đầu không nói, y muốn nhân cơ hội này thanh toán toàn bộ những kẻ không chịu an phận ở Giang Hạ.
Đại điện chìm vào yên lặng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đám quan viên Giang Hạ. Vương Nghị vừa cười vừa nói với đám quan viên Giang Hạ:
- Nếu không ai nói là chưa từng nhìn thấy sứ giả Phi Hổ Quân của ta, thì chứng tỏ các vị từng gặp rồi, không biết có vị nào đồng ý giúp bổn tướng giải quyết mối nghi ngờ này không?
Vương Nghị nói xong, đại điện lại trở lên trầm mặc. Người trước mặt, bọn họ không thể đắc đội, nhưng Hoàng Tổ cũng vậy, bọn họ cũng không thể đắc tội vì thế không ai dám trả lời câu hỏi của Vương Nghị.
Thấy vậy, sắc mặt Vương Nghị cũng trầm xuống, lại lạnh lùng nói:
- Các người không nói là gặp hay chưa, khiến cho bổn tướng rất khó xử, nếu không ai lên tiếng thì xin mời Hoàng Thái Thú mở lời, rốt cuộc Hoàng Tướng Quân có thấy hay không, chỉ cần trả lời có hay không là được.
Nói xong Vương Nghị nhìn về phía Hoàng Xạ nói:
- Hoàng Xạ TướngQ uân là con trai của Hoàng Thái Thú, đương nhiên là ngươi hiểu Hoàng Thái Thú nhất, và biết rõ nhất là có thấy hay không thấy, phải không nào?
Hoàng Xạ mở miệng hừ một tiếng:
- Chưa thấy.
Vương Nghị cười cười không nói gì nhìn vềp hía một người khác.
- Chưa thấy.
- Chưa thấy.
Càng lúc càng nhiều người trả lời nhưng đáp án đều là chưa thấy. Chỉ là khóe miệng Vương Nghị vẫn nhếch lên tươi cười, kiên nhẫn chờ đợi.
- Mạt tướng từng gặp.
Cuối cùng cũng có người trả lời khác biệt. Ngay sau đó lại có người tiếp lời:
- Mạt tướng cũng từng gặp qua rồi.
Vương Nghị quay đầu nhìn về phía hai vị võ tướng ở phía cuối cùng, ngay lúc đó Lưu Kỳ và Văn Sính cũng cúi đầu nhìn về phía hai người đó với ánh mắt vô cùng thận trọng, Vương Nghị lại cười và nói: