Chương 178
Mỗi người Cẩm Y Vệ tính ra cũng giết chết vô số mạng người, dù là thủ lĩnh Mã Trung dẫn họ vào trong núi huấn luyện lúc này trong lòng cũng nguội lạnh, hắn không thể hiểu nổi một người bình thường ôn tồn hòa nhã như Lưu Kỳ lại có thể đặt ra phương pháp huấn luyện tàn khốc như vậy, trong lòng cũng kính sợ Lưu Kỳ hơn.
Mã Trung không hiểu Lưu Kỳ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, những binh lính tinh nhuệ nhất bên cạnh Lưu Kỳ đều là Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc, Phi Hổ Vệ thuộc về Phi Hổ Quân, trên danh nghĩa không phải là thuộc hạ của Lưu Kỳ, còn Cẩm Phàm Tặc mặc dù là thủ hạ của hắn nhưng Cẩm Phàm Tặc trước đây là sơn tặc, mặc dù Lưu kỳ không hề có cách nhìn phiến diện nào với bọn họ, nhưng mà thói quen hình thành nhiều năm khi làm sơn tặc nhất thời không thể sửa đổi ngay được.
Còn một nguyên nhân khác đó là Cẩm Phàm Tặc vốn xuất thân từ đạo tặc, mười vạn binh mã của Kinh Châu cũng không tìm ra được tên lính nào tinh nhuệ hơn Cẩm Phàm Tặc, Lưu Kỳ với tư cách là con trưởng của Lưu Biểu, về mặt thể diện có rất nhiều điều khó xử, do đó mà Lưu Kỳ mới không thể không đặt ra phương pháp huấn luyện này.
Lưu Kỳ đã quyết định để những binh lính còn lại này làm nòng cốt của Cẩm Y Vệ, sau này sẽ tiếp tục tuyển chọn những binh lính tinh nhuệ trong đại quân để tăng cường cho Cẩm Y Vệ, dù là Cẩm Phàm Tặc hay Phi Hổ Vệ sau này cũng phải thông qua tuyển chọn mới có thể gia nhập Cẩm Y Vệ.
Mấy người Mã Trung ở ngoài thành ăn mặc rách rưới, nhìn xa trông như một đám ăn mày, binh lính trong thành đang bàn tán xôn xao, Mã Lương toàn thân mặc một bộ áo dài trắng đứng trên tường thành, nhìn thấy khuôn mặt rám nắng của Mã Trung ở ngoài thành, nếu như không nhìn kỹ e là không nhận ra. Nếu như Mã Lương không sớm biết để ra nghênh đón Mã Trung thì e rằng cũng không nhận ra thật.
- Ngoài thành có phải là Chính Bình không?
Mặc dù đã nhận ra Mã Trung nhưng Mã Lương vẫn muốn xác nhận lại.
- Hóa ra là Quý Thường, là ta đây?
Mã Trung chắp tay lại hướng về phía Mã Lương trên tường thành.
- Chính Bình đợi chút, ta ngay lập tức sẽ hạ lệnh mở cổng thành.
Nghe thấy giọng nói của Mã Trung, Mã Lương đã khẳng định không nghi ngờ rằng kẻ ngoài thành là Mã Trung, hắn quay đấu nói với tiểu tướng trông coi cổng thành ở bên cạnh.
- Mau mở cửa thành.
- Vâng.
Tiểu tướng ngay lập tức chạy đi truyền lệnh.
Không lâu sau cầu treo được hạ xuống, cửa thành vừa mở thì Mã Lương thân mang Nho bào vội vàng rảo bước đi ra. Tiến tới trước quan sát Mã Trung, Mã Lương kinh ngạc hỏi:
- Chính Bình như thế này là sao?
Mã Trung cười khổ tiến lên trước nói:
- Không có gì, chủ công mệnh lệnh ta đi hoàn thành một số nhiệm vụ.
Mã Trung khẽ gật đầu không hỏi thêm gì nữa, hắn ngẩng đầu nhìn liếc qua Cẩm Y Vệ ở phía sau Mã Trung thắc mắc hỏi:
- Chính Bình đây là?
Rõ ràng Mã Lương nhìn thấy chỗ khác biệt của Cẩm Y Vệ.
Mã Trung chỉ về phía Cẩm Y Vệ sau lưng nói:
- Đây là hộ vệ của chủ công, chủ công đặt tên cho họ là Cẩm Y Vệ.
- Cẩm Y Vệ?
Khuôn mặt Mã Lương đầy kinh ngạc, hơn một trăm tên lính sau lưng Mã Trung vừa nhìn đã biết không tầm thường, dù cho là Phi Hổ Vệ cũng không hề thua kém, những người này Mã Lương cũng gặp qua nhưng trước sau quả là có sự khác biệt rất lớn.
- Chính Bình, quân sư lệnh cho ta đến đón ngươi vào thành, mời.
Mã Lương nói xong quay người đưa tay ra mời Mã Trung vào thành.
Mã Trung chắp tay cùng Mã Lương tiến vào trong thành, Mã Trung quan sát tình hình trong thành rồi hỏi:
- Tình hình ở đây hiện nay như thế nào?
- Sự việc ở đây đã kết thúc rồi, ngày mai mấy người chúng ta phải cùng quân sư trở về Tương Dương, Chính Bình lưu lại đây hay là cùng chúng ta trở về Tương Dương?
Mã Lương không hề giấu diếm kể sơ lược lại sự việc.
Mã Trung cười cười nói:
- Mấy người chúng tôi đương nhiên là cùng về Tương Dương với quân sư rồi, chủ công ở đâu thì mấy người chúng tôi đương nhiên phải ở đó, Quý Thường có tin tức gì của chủ công không?
Mã Lương thắc mắc nhìn Mã Trung, Mã Trung là hộ vệ của Lưu Kỳ mà, tại sao đến tin tức của Lưu Kỳ cũng không biết, hình như hiểu được sự thắc mắc của Mã Lương, Mã Trung nói:
- Ta đã gần một tháng nay không gặp chủ công rồi.
Mã Lương chợt hiểu ra, thảo nào Mã Trung không hề biết tin tức của Lưu Kỳ, đồng thời trong lòng suy đoán không biết trong một tháng này Mã Trung đã đi hoàn thành nhiệm vụ gì.
Mã Lương kể sơ lược sự việc xảy ra trong một tháng này cho Mã Trung nghe, sau cùng nói:
- Chủ công tài trí mưu lược hơn người, mỗi một chuyện đều có thể gặp hung hóa kiết, thật là thiên ý!
Khuôn mặt Mã Trung ở bên cạnh cũng rúng động, mới có một tháng mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, hắn không ngờ Lưu Kỳ chỉ dựa vào một ngàn người mà có thể tiến vào Giang Đông, lại còn trải qua nguy hiểm trên đường trở về Kinh Châu, trong lòng thầm tiếc nuối vì bỏ lỡ thời gian. Mã Trung quay đầu nói:
- Nói như vậy thì chủ công hiện nay đang ở Giang Hạ?
Mã Lương gật đầu nói:
- Đúng vậy, có điều theo quân sư phân tích, chủ công có khả năng mượn cơ hội này trở về Tương Dương, do đó mà mấy người chúng ta mới trở về Tương Dương họp mặt với chủ công, lần này chủ công quay về Tương Dương bọn người Thái Mạo nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản, tìm đủ mọi lý do để giữ chân chủ công ở ngoài thành, quân sư cũng lo lắng cho sự an nguy của chủ công mới quyết định nhường huyện Tu Thủy nhanh chóng trở về Tương Dương.
Mã Trung khẽ gật đầu, lúc đầu rời khỏi Tương Dương là đã biết muốn quay trở về Tương Dương chắc chắn là không dễ dàng gì. Bọn người Thái Mạo hận không thể khiến cho Lưu Kỳ vĩnh viễn không thể trở về Tương Dương, có điều trước khi rời khỏi Tương Dương Lưu Kỳ đã tính đến chuyện này, lúc đó còn mệnh lệnh cho hắn âm thầm đi liên lạc với những quan viên ủng hộ Lưu Kỳ để đề phòng bất trắc.
Hai người vừa đi vừa nói đã tới ngoài huyện phủ, Mã Trung dặn dó những binh lính sau lưng:
- Các ngươi ở đây đợi lệnh.
Nói xong bèn không chờ bọn họ trả lời đã cùng Mã Lương đi vào huyện phủ.
- Rõ.
Mọi người ở phía sau lớn tiếng đáp.
Mấy người trong phủ vốn định tản ra nhưng vì Mã Trung đến nên mới lưu lại, nhìn thấy Mã Trung tiến vào, mọi người vội vàng đứng dậy tiến tới. Từ Thứ ngồi trên ghế chủ tọa nhìn Mã Trung khuôn mặt tươi cười, đối với việc của Mã Trung, Từ Thứ cũng biết đôi chút, biết rằng Lưu Kỳ đang âm thầm bồi dưỡng Mã Trung, lúc này nhìn thấy Mã Trung ông cũng cảm thấy rất hài lòng.
Điềm tĩnh! Đây là đánh giá của Từ Thứ sau khi gặp Mã Trung, mặc dù Từ Thứ vẫn chưa gặp qua Văn Sính, nhưng mà Từ Thứ có thể chắc chắn rằng, một Mã Trung điềm tĩnh như lúc này chắc chắn không hề thua kém Văn Sính - người nổi tiếng hành sự điềm tĩnh cẩn thận, đương nhiên không chỉ là không thua kém Văn Sính về sự điềm tĩnh thôi đâu, có điều Từ Thứ tin rằng, không bao lâu nữa Mã Trung chắc chắn sẽ là một đại tướng không hề thua kém Văn Sính.