Chương 177
- Ý Đại Đô Đốc là. . .
Thái Sử Từ ngẩng đầu, ánh mắt như hiểu ra.
- Đúng vậy, hẻm núi Nã Xuất là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn từ Ngải Huyện tiến vào Giang Đông, chỉ cần trấn thủ ở đó thì dù cho là thiên binh vạn mã cũng đừng mơ tiến vào Giang Đông.
Khuôn mặt Chu Du nghiêm túc nhìn Thái Sử Từ.
- Mạc tướng hiểu rồi.
Thái Sử Từ bỗng nhiên chợt hiểu ra.
- ừ. Nếu đã vậy thì ngươi đi chuẩn bị đi.
Nói xong bèn hướng về phía Hàn Đương:
Hàn tướng quân cũng chuẩn bị sớm đi, sáng sớm mai chúng ta đi Cửu Giang.
- Vâng.
Hai người bèn đi chuẩn bị.
...
Mọi người cũng đang tụ tập tại huyện phủ của Ngải Huyện.
- Khởi bẩm quân sư, binh mã sau khi chiếm đóng hướng từ huyện Tu Thủy tới Giang Đông thì không có động tĩnh gì nữa.
Mã Lương tiến lên cúi người nói.
Từ Thứ khẽ gật đầu thở phào một cái, y vẫn đang lo Chu Du nhất thời tức giận dẫn theo binh mã đến tiến đánh Ngải Huyện, nếu mà như vậy thì binh mã sẽ tổn thất nghiêm trọng, đối với việc tranh đoạt ngôi vị kế thừa của Lưu Kỳ không có lợi chút nào, mặc dù danh vọng của Lưu Kỳ ở Kinh Châu bây giờ không ai bì kịp nhưng nếu như trong tay không có binh mã thì tới lúc đó mấy người Thái Mạo hoàn toàn có thể phát động binh biến lập Lưu Tông làm chủ nhân của Kinh Châu.
Nghe tới Chu Du không có động tĩnh gì, Từ Thứ đã xác định được y không có ý định tiến đánh Ngải Huyện, dùng binh quý ở chỗ thần tốc, Chu Du không thể không biết điều này, hiện tại không có động tĩnh gì tức là sẽ không tiến công nữa, vậy Chu Du chắc sẽ không lưu lại đây lâu, nếu như tính toán không nhầm thì Tôn Sách của Ngô quận giờ này đang ở trên đường rồi.
Nếu như Chu Du đã chuẩn bị rời đi, y cũng không lưu lại đây lâu, nghĩ tới đây Từ Thứ nhìn về phía mọi người:
- Ta muốn ngày mai khởi hành quay về Tương Dương, mọi việc đây đều giao lại hết cho mọi người.
Nghe nói Từ Thứ muốn quay về Tương Dương, ánh mắt Lưu Bàn lóe lên, vừa mới rời khỏi Tương Dương mấy ngày nhưng đối với hắn cảm giác như đã lâu lắm vậy. Còn tinh thần của Tô Phi, Mã Lương, Triệu Lũy cũng có chút xúc động, có điều ngay sau đó bị che giấu đi, bọn họ phải dốc sức cho Lưu Kỳ, lúc này vẫn chưa thể quay về được. Những người khác cũng có chút không nỡ và lo âu.
Nhìn thấy mọi người như vậy, Từ Thứ cười cười nói:
- Không cần phải lưu tâm, nếu như ta muốn rời khỏi nơi đây thì đương nhiên sẽ an bài mọi việc thỏa đáng.
Nói xong nhìn vể phía mọi người tiếp lời.
- Quân vụ ở Trường Sa do Hoàng lão tướng quân phụ trách, còn việc chính vụ sẽ do Hàn thái thú phụ trách, những người khác phối hợp tương trợ.
- Vâng.
Mọi người đều cảm thấy sự an bài của Từ Thứ vô cùng thỏa đáng, Hoàng Trung, Hàn Huyên là hai vị thủ lĩnh rất có uy danh ở Trường Sa, nếu như có hai người đó thống lĩnh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra được, hơn nữa Thái Sử Từ và Hàn Đương của Giang Đông, Hoàng Trung có thể địch lại được.
Nhìn thấy mọi người không có ý kiến gì, Từ Thứ lại nhìn về phía Lưu Bàn nói:
- Lưu Bàn Công và Quý Thường lần này cùng ta trở về Tương Dương, dẫn theo binh lính Phong Thỉ Doanh đề phòng bất trắc.
- Vâng.
Lưu Bàn, Mã Lương có chút xúc động.
Từ Thứ gật đầu nhìn mấy người Hoàng Trung nói:
- Lần này Hoàng tướng quân vẫn còn một nhiệm vụ nữa, đó là sắp xếp lại binh mã Trường Sa, chủ công đã truyền tin tức tới, binh mã Trường Sa cần phải chỉnh đốn lại, hai vạn đại quân chinh nam, mười người là một tổ, cứ một tổ có một tổ trưởng, ba mươi người là một đội, cứ một đội có một đội trưởng, một trăm người là một khúc, cứ một khúc có một khúc trưởng, ba trăm người là một đại đội, cứ một đại đội có một đại đội trưởng, một nghìn người là một bộ, cứ một bộ có một Tư Mã, ba ngàn người là một doanh, cứ một doanh có một đô úy, một vạn người là một quân, cứ một quân có một tướng quân. Phàm là binh mã Trường Sa thì đều tuân theo quân chế này để sắp xếp chỉnh đốn, cụ thể do Hoàng tướng quân phụ trách, Triệu tướng quân kiểm tra giám sát, nhất định phải sắp xếp xong sớm.
Quân chế này do Lưu Kỳ và Từ Thứ nghĩ ra, Lưu Kỳ kết hợp với quân chế ở hậu thế, lại tham khảo thêm quân chế thời nay để mọi người dễ tiếp thu.
- Vâng.
Hoàng Trung, Triệu Luy tiến lên trước nhận lệnh.
Từ Thứ lại nhìn về phía Triệu Lũy nói:
- Triệu tướng quân có thể rút một ngàn binh mã từ trong đại quân chinh nam để thành lập một bộ đốc sát, một mặt có thể kiểm tra giám sát quân kỷ, một mặt có thể đốc thúc đại quân nhanh chóng sắp xếp chỉnh đốn xong.
- Vâng.
Khuôn mặt Triệu Lũy đầy uy nghiêm đáp.
Từ Thứ khẽ gất đầu lại nhìn về phía mấy người nói:
- Nếu đã như vậy thì mọi người hãy đi chuẩn bị đi.
- Vâng.
Mọi người đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một tên lính rảo bước từ bên ngoải tiến vào, gã hành lễ với mọi người rồi nói:
- Ngoài thành có một người tự xưng là Mã Trung tướng quân nói là muốn cầu kiến quân sư.
- Ồ?
Từ Thứ có chút ngờ vực, Mã Trung đáng lẽ phải đang bảo vệ bên cạnh Lưu Kỳ chứ, chạy đến nơi này khi nào vậy, Từ Thứ hỏi:
- Có bao nhiêu người?
- Tổng cộng có hơn trăm người.
Nói xong tên lính có vẻ do dự.
Sắc mặt Từ Thứ trầm xuống:
- Có gì thì nói đi.
- Bọn họ mặc trên người mặc dù là khôi giáp nhưng khôi giáp đều đã rách hết, tóc tai thì bù xù giống như ăn mày vậy.
Tên lình vội vàng kể về y phục của mấy người ngoải thành.
- Ủa?
Từ Thứ quay đầu nhìn về phía Mã Lương nói:
- Quý Thường, ngươi đi kiểm tra xem sao, nếu đích thực là Mã tướng quân thì đón y vào thành.
- Vâng.
Nghe tên lính miêu tả, Mã Lương cũng có chút nôn nóng, Mã Trung ở Tương Dương luôn đi theo Lưu Kỳ, hai người đương nhiên phải luôn gần nhau mới phải.
Ngải huyện, ngoài cửa thành có hơn trăm người đang tụ tập. Người dẫn đầu chính là Mã Trung đã mất tích gần một tháng nay, Mã Trung lúc này làn da đen sạm, thân hình rắn rỏi, nếu như không lên tiếng thì những kẻ không thân thiết với hắn cũng không nhận ra.
Hơn một trăm người phía sau hắn làn da cũng đen sạm giống hắn, có điều ánh mắt của mỗi người trong bọn họ đều sắc bén như dao, vẻ mặt nghiêm túc mang theo tinh thần cảnh giác cao độ.
Lúc này, hơn trăm người này đều có một cái tên mới, đó chính là Cẩm Y Vệ, thời gian một tháng nay Mã Trung phụng mệnh Lưu Kỳ bí mật huấn luyện Cẩm Y Vệ để phụ trách bảo vệ Lưu Kỳ, làm Thân Vệ Quân của Lưu Kỳ.
Ba trăm người trải qua thời gian một tháng chỉ còn lại một trăm người, hai trăm người đã mất mạng trong quá trình huấn luyện, có thể trở thành hộ vệ của Lưu Kỳ, ít nhiều thì cũng phải có chút bản lãnh, nhưng mà dù là như vậy nhưng chết những hai trăm người cũng đủ thấy đợt huấn luyện rất tàn khốc.
Trong thời gian một tháng, Mã Trung dẫn theo bọn họ vào trong núi sâu huấn luyện, trước tiên là giết chết hổ báo sài lang trong núi, sau đó mới dẫn bọn họ đi giết sơn tặc trong núi, đối diện với số lượng sơn tặc đông hơn bọn họ gấp nhiều lần thì chuyện mất mạng bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Hơn một trăm người này chính là những hộ vệ còn sống sót, cũng chính là Cẩm Y Vệ sau này.