Chương 181
- Một thanh trường kiếm tốt.
Lưu Kỳ giơ bảo kiếm, bảo kiếm phát ra âm thanh ma sát nhè nhẹ với không khí, không khỏi tán thưởng.
Vương Nghị cùng Cam Ninh bên cạnh vẻ mặt cũng rất tán thưởng, bọn họ là một người là con trai của thống lĩnh Phi Hổ quân Vương Uy đương nhiên thấy qua không ít bảo kiếm nổi danh trong thành Tương Dương, còn Cam Ninh phiêu du khắp thiên hạ cũng từng thấy qua vài thanh bảo kiếm thượng đẳng, nhưng bảo kiếm bọn họ từng thấy quả thực cách một trời một vực cùng với thanh bảo kiếm trước mắt này.
Đại Kiều Tiểu Kiều sớm đã bị lòng hiếu kỳ hấp dẫn tới hai người đối với bảo kiếm cũng không thích thú gì, hai nàng còn nghĩ trong hộp gấm là thứ gì tốt không ngờ lại là một thanh bảo kiếm không khỏi có chút thất vọng nhìn hộp gấm thêm lần nữa.
- Nơi này còn có một bức thư.
Đại Kiều cầm lấy vải gấm bên trong hộp gấm liếc nhìn gọi với Lưu Kỳ, thanh âm nhẹ nhàng lay tỉnh ba người đang chìm đắm trong bảo kiếm.
Lưu Kỳ ý bảo Đại Kiều đọc nội dung bức thư lên, Đại Kiều do dự thoáng chốc đọc:
- Chu du thiên hạ tình cờ gặp được thượng cổ Hiên Viên kiếm, cất giữ nơi này đợi người có duyên, hy vọng người có được kiếm lấy thương sinh thiên hạ làm trọng, tiếc thương. Tả Từ lưu thư.
- Tả Từ!
Đại Kiều vừa đọc xong chợt nghe Vương Nghị cùng Cam Ninh đồng thời kinh hô.
Lưu Kỳ nhưng là nghe thấy ba chữ Hiên Viên kiếm trong thư, nhưng cái khác cũng không để tâm, nhìn thấy hai người Vương Nghị kinh hô Lưu Kỳ hỏi:
- Tả Từ là người nào?
Cam Ninh hít sâu một hơi nói:
- Tả Từ này là thế ngoại cao nhân nổi danh đương thời nghe đồn ông ta đã thành tiên, không ngờ nhìn thấy thư của ông ta ở đây.
Lời đồn về Tả Từ rất nhiều, Cam Ninh khi vào nam ra bắc nghe được rất nhiều lời đồn như thế này.
Vương Nghị một bên cũng nói:
- Mạt tướng ở Tương Dương cũng thường nghe người nhắc đến Tả Từ, vẫn ngỡ là lời đồn không ngờ lại là sự thật.
- Ồ.
Lưu Kỳ lướt nhìn vải gấm trên tay Đại Kiều cưởi bảo:
- Nói như vậy Tả Từ này thật sự là tiên nhân?
Đối với tiên nhân của Cam Ninh nói thẳng Lưu Kỳ cũng không tin, nhiều nhất có thể sống thọ hơn một chút mà thôi, không có khả năng trở thành tiên nhân.
- Không ngờ ở đây thế nhưng phát hiện vết tích của lão sư.
Mọi người vẫn đang trầm tư chợt nghe thấy một âm thanh nhàn nhạt truyền vào, làm bừng tỉnh đám người Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ xoay ngoắt người chỉ thấy trên đại điện ngoại trừ nhóm người bọn họ, không biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một gã trung niên, gã trung niên này thế nhưng có thể vô thanh vô tức xuất hiện trên đại điện, sắc mặt mọi người đều đại biến.
- Kẻ nào?
Vương Nghị, Cam Ninh kịp phản ứng lập tức đứng chắn trước mặt Lưu Kỳ, tay nắm chặt bảo kiếm, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, một khi trung niên có dị động gì liền tùy thời chuẩn bị hợp lực đánh trả, gã trung niên này có thể vô thanh vô tức lẻn vào đại điện, thân thủ đương nhiên không yếu hơn Vương Nghị và Cam Ninh, hai người cũng không nắm chắc đơn đả độc đấu có thể bắt được người này.
Lưu Kỳ đứng sau hai người cũng rất kinh ngạc nhìn nam tử trung niên, Mã Trung từng nói qua cảnh giới võ đạo với hắn. Lần lượt là Thối Cốt, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Vương Nghị và Cam Ninh đều ở cảnh giới Hậu Thiên, ngay cả hai người bọn họ cũng không phát hiện nam tử trung niên này lẻn vào, có thể thấy cảnh giới võ đạo của nam tử trung niên so với hai người chỉ hơn chứ không kém.
- Chẳng lẽ người này là Tiên Thiên cao thủ hay sao?
Lưu Kỳ không khỏi có chút hoài nghi, Mã Trung từng nói, đương thời, chỉ có Lữ Bố đã chết kia, đốt phá cực hạn Hậu Thiên tiến tới Tiên Thiên, còn cao nhân ngoại thế Tả Từ mà hai người Vương Nghị vừa nói, thử nghĩ ít nhất hẳn cũng có tu vi Thiên Thiên, trung niên này tự xưng là đồ đệ của Tả Từ, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cũng không có gì lạ thường.
Nghĩ đến đây Lưu Kỳ cũng âm thầm đề phòng, Tiên Thiên cao thủ này tuy rằng hắn chưa từng gặp, nhưng cũng đã được nghe uy danh của Lữ Bố, nếu người này thật sự là Tiên Thiên cao thủ, vậy bọn họ có đông hơn nữa nhất định cũng không phải đối thủ của gã.
Lần nữa quan sát trung niên này, trung niên một thân bạch y cho dù trèo lên Vân Trụ sơn, cũng không thể làm bạch y của gã nhiễm chút bụi trần. Một thanh trường kiếm, một hồ lô rượu, một thân trang phục thế kia Lưu Kỳ nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như thế ngoại cao nhân theo lời hậu thế.
Bịch bịch bịch. . .
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, mấy chục Phi Hổ vệ khôi giáp sẵn sàng vọt vào trong, nhìn thấy trung niên sắc mặt đều đại biến, bọn họ bảo vệ ở bên ngoài, thế nhưng không hề hay biết trung niên này làm thế nào để vào trong đại điện, nhìn sắc mặt đề phòng của Vương Nghị và Cam Ninh liền vội nâng binh khí tùy thời chuẩn bị xông vào trung niên.
Trung niên kia dường như lúc này mới tỉnh ngộ, ánh mắt dời khỏi vải gấm trong tay Đại Kiều. Tùy ý quan sát xung quanh, trung niên nhìn ra dẫn đầu đoàn người này chính là Lưu Kỳ, cười bảo:
- Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của các hạ?
Trung niên đang cười, nhưng Lưu Kỳ lại không cảm giác chút tiếu ý nào của trung niên, con người này mặc dù mỉm cười cũng mang theo đạm mạc thật sâu, giống như đang cùng tảng đá nói chuyện.
Cảm giác này làm cho Lưu Kỳ không thoải mái, hừ lạnh một tiếng nói:
- Khách đến đương nhiên dùng thịt ngon rượu ngon tiếp đãi, nhưng các hạ chưa được đồng ý đã tùy tiện xâm nhập nhìn thế nào cũng không giống như là khách, chẳng lẽ còn muốn ta khách khí xem như khách quý hay sao.
Trung niên ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ Lưu Kỳ không nể mặt gã như vậy, gã đi khắp thiên hạ cho dù là người xa lạ cũng đối đãi khách khí với nhau, Lưu Kỳ này nhìn qua cũng là sĩ tộc ấy vậy mà không hiểu lễ nghĩa. Bây giờ dù cho thiên hạ đại loạn, nhưng giữa người với người không đến vạn bất đắc dĩ đối đầu nhau, vẫn là dùng lễ đối đãi, đặc biệt thế gia đại tộc lại càng lễ nghi nghiêm ngặt, lần lượt hiện ra vẻ bất phàm của bọn họ.
Trung niên càng thêm phần hứng thú nhìn Lưu Kỳ, nói:
- Ta cũng không có ác ý, ngài bảo bọn họ lui xuống đi. Bị nhiều người bao vây như vậy thật không thoải mái.
Lưu Kỳ lần này ngược lại không phản bác phất tay bảo binh lính xung quanh thu hồi binh khí, chắp tay đối với trung niên, cũng không nói thân phận gã, trực tiếp hỏi:
- Các hạ đến đây có mục đích gì?
Trung niên khẽ mỉm cười nói:
- Tại hạ chu du đi ngang nơi này trông thấy trên núi mấy tím bay lượn, đi vào kiểm tra.
Lưu Kỳ thả lỏng:
- Xem ra người này cũng không phải nhắm vào ta mà đến.
Bất quá Lưu Kỳ cũng không lơ là, Hiên Viên kiếm trong truyền thuyết thế nhưng thật sự tồn tại hơn nữa ở ngay trước mắt, trung niên này nếu một khi nảy sinh lòng tham vậy cũng không ổn.
Lướt nhìn vải gấm trong tay Đại Kiều, Lưu Kỳ hỏi:
- Các hạ có biết Tả Từ tiên sinh giờ đây ở nơi nào không?
Nghe thấy Lưu Kỳ nhắc đến Tả Từ, trung niên trong mắt ánh lên tia nhớ nhung, hồi lâu mới tỉnh lại nói:
- Gia sư không chỗ cố định, lại thích chu du thiên hạ, ta đã rất lâu rồi chưa gặp lại người.