Chương 180
Vân Trụ Sơn không lớn, đứng ở chân núi có thể nhìn thấy toàn bộ đỉnh núi, lúc này đã là thời điểm cuối xuân, khắp núi được bao phủ bởi một màu xanh, Lưu Kỳ dẫn theo đoàn người cười cười nói nói vui vẻ tiến lên núi.
Trên sườn núi khác của Vân Trụ sơn có một gã trung niên đang chậm rãi bước đi, người này một thân áo trắng tay cầm Tam Xích Thanh Phong, bên hông tùy ý lộ ra một cái hồ lô nhưng nhìn tổng thể lại có chút chẳng ra gì. Chẳng giống một gã du hiệp hay nho sinh gì cả.
Gã nam tử trung niên chậm rãi bước đi không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại gỡ cái hồ lô bên hông xuống uống một hơi, sau khi uống xong dùng ống tay áo lau chút rượu vương vãi trên khóe miệng.
Đột nhiên nam tử trung nhiên hình như có gì đó bừng tỉnh liền nhìn về phía chân trời, chỉ thấy phía chân trời xuất hiện đám mây màu tím không ngừng biến đổi. Nam tử trung niên này không khỏi ngừng cước bộ, nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn đám mây phía xa xa không khỏi chau mày nghi hoặc.
- Mây tím dày đặc, từ xưa đến này chỉ có nơi bậc đế vương ở mới xuất hiện mây tín nồng đậm như thế. Thế nhưng Hoàng Đế lúc này ở Hứa Xương vì sao lại ở đây.
Nam tử trung niên hoài niệm không lý giải được.
Đột nhiên nam tử trung niên hình như có gì đó giác ngộ nhìn mây tím phía xa xa lẩm bẩm nói:
- Không đúng, mây tím nơi này tuy nồng đậm, nhưng không hóa thành hình rồng, tuyệt đối không giống Đế Vương, mà là mới hình thành.
Nghĩ đến đây nam tử trung niên ngạc nhiên nói:
- Đúng vậy, ai có thể hình thành dị tượng này, dị tượng này so với đám người Tào Mạnh Đức, Lưu Huyền Đức còn mạnh hơn rất nhiều.
Nghĩ đến chuyện này gã nam tử trung niên nhướng mày cười cười tiến về phía Vân Trụ Sơn, chỉ là bước chân nhanh hơn khi trước không ít.
Đoàn người Lưu Kỳ men theo sơn đạo đi nửa canh giờ mới gần lên đến đỉnh nủi, sơn đạo gập ghềnh không bằng phẳng hơn nữa vừa trải qua một trận mưa lại càng thêm lầy lội, cũng may mưa không lớn lắm bằng không đoàn người Lưu Kỳ mới là nửa bước khó đi.
Vào chính ngọ đoàn người Lưu Kỳ rốt cuộc đến được đỉnh núi, ngước mứt nhìn chỉ thấy dưới chân núi nước sông cuồn cuộn, thuyền bè nhộn nhịp Lưu Kỳ mới cảm thấy tâm tình thoải mái.
- Đại công, bên kia có một ngôi miếu đổ nát đại công nếu mệt mỏi hãy vào trong nghỉ ngơi một chút trước.
Vương Nghị nhanh chạy lại bảo.
- Ừm.
Lưu Kỳ xoay đầu nhìn góc nhà lộ ra trong khu rừng không xa phía sau, hiển nhiên chính là ngôi miếu đổ nát mà Vương Nghị nói, Vương Nghị vừa rồi rời khỏi chính là đến xem xét tình hình bên trong.
Lưu Kỳ nhìn hai nàng Đại Kiều, Nhị Kiều bên cạnh, chỉ thấy hai nàng lúc này cũng mồ hôi nhễ nhại dìu đỡ lẫn nhau, tuy trên mặt dáng vẻ hưng phấn nhưng vẫn không giấu nổi thần sắc mệt mỏi. Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Vậy vào trong nghỉ ngơi một lát trước.
Nói xong dẫn mọi người đi về phía ngôi miếu.
Băng qua khu rừng một ngôi miếu đổ nát hiện ra trước mắt Lưu Kỳ, ngôi miếu này có hơn mười gian phòng chỉ là những gian phòng này phần lớn đã đổ sập, đi đến phía trước một luồng khí mục nát xen lẫn bên trong.
Hơn mười binh lính đang thu dọn ngôi miếu, Lưu Kỳ cũng không để ý quay đầu nhìn hai người Tiểu Kiều nói:
- Chúng ta vào trong nghỉ ngơi trước, sau khi dùng cơm trưa lại ra ngoài du ngoạn.
Cũng không đợi hai nàng đáp lời Lưu Kỳ dẫn đầu đi vào trong miếu.
Một đường vào trong miếu binh lính thu dọn cũng xem như sạch sẽ, Vương Nghị dẫn Lưu Kỳ vào trong một đại điện, đại điện này sớm đã được thu dọn gọn gàng, trên đại điện lót vải gấm dày, trên vải gấm còn bố trí trà nước cùng bánh ngọt.
Vào trong đại điện Lưu Kỳ cũng không lập tức dùng bữa ngược lại quan sát tình hình bốn phía đại điện, ở giữa đại điện có một pho tượng, chỗ ngồi pho tượng này Lưu Kỳ nhìn có điểm quen thuộc lại trong nhất thời không nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.
Cam Ninh bên cạnh tiến lên trước nói:
- Chủ công, pho tượng này không phải là một trong ba pho tượng kia ở trong sơn cốc sao?
- Sao?
Lưu Kỳ bỗng nhiên nhớ đến thứ bọn họ lấy ra ở sân nhỏ trong sơn cốc, trong sân nhỏ có tổng cộng ba pho tượng, pho tượng trước mắt này chính là pho tượng cuối cùng trong ba pho tượng kia. .
Pho tượng được khắc hiên ngang đứng thẳng, nhìn về phía trước. Tay phải cầm kiếm, tay trái đặt sau lưng. Lưu Kỳ nhớ tới pho tượng lấy ra trong sơn cốc trong lòng thoáng động, tung người lên bậc thềm pho tượng, xoay pho tượng về phía sau, chỉ thấy tay trái sau lưng ngón tay hơi cong lòng bàn tay trống rỗng, như đang cầm vật gì đó.
Quan sát xung quanh một chốc cảm thấy có gì đó không thích hợp, Lưu Kỳ mới sờ tay vào ngực đem khối tựa ngọc nhưng cũng không phải ngọc lấy từ trong sơn cốc kia ra, xem xét tay trái pho tượng một lát Lưu Kỳ đặt ngọc quyết vào trong lòng bàn tay của pho tượng, sau đó nhảy xuống bậc thềm quan sát pho tượng.
Xét thấy pho tượng không có biến hóa gì Lưu Kỳ lắc đầu cho rằng mình nghĩ nhiều, vừa định đi lên gỡ ngọc quyết kia xuống chợt thấy Vương Nghị, Cam Ninh đồng thời chắn trước người.
- Chủ công cẩn thận.
- Đại công cẩn thận.
Lưu Kỳ dừng bước chằm chằm nhìn pho tượng chỉ nghe "răng rắc" một tiếng đằng trước bậc thềm của pho tượng nứt ra một khe hở, chỗ khe hở chính là nơi mũi kiếm trong tay pho tượng chỉ đến.
Lưu Kỳ tiến lên xem xét chợt nghe Vương Nghị nói:
- Đại công cẩn thận.
Sau đó Vương Nghị bước tới cẩn thân xem xét khe hở, nhanh chóng từ trong khe hở lẩy ra một bao đồ dâng đến trước mặt Lưu Kỳ.
Vương Nghị nói bọc này bên ngoài dùng vải vàng bọc lại kích thước giống như một chiếc hộp dài, Lưu Kỳ sau khi tiếp nhận cái bọc này trong tay thầm nghĩ bọc này cân nặng không nghe. Đặt cái bọc xuống đất sau khi gỡ bỏ bên trong quả nhiên là một hộp gấm, bất quả hộp gấm này dài hơn ba thước, trên hộp gấm còn thêu hoa văn lộng lẫy, Lưu Kỳ đối với thứ bên trong hộp gấm càng thêm tò mò.
Lưu Kỳ đang muốn mở hộp gấm ra chợt nghe Cam Ninh bước lên nói:
- Chủ công. . .
Nói xong thoáng nhìn mọi người trên đại điện, lúc này trên đại điện ngoài Lưu Kỳ, Vương Nghị, Cam Ninh, Đại Kiều, Tiểu Kiều, còn có hơn mười Phi Hổ vệ cùng bốn năm thị nữ, Cam Ninh hiển nhiên cảm thấy thứ bên trong hộp gấm có khả năng liên hệ trọng đại liền bảo những người này lui ra.
Lưu Kỳ trầm ngâm một hồi phất tay bảo Phi Hổ vệ cùng đám thị nữ xung quanh:
- Các ngươi lui xuống.
Hơn mười binh sĩ cùng vài thị nữ cúi mình hành lễ sau đó lui xuống, trên đại điện chỉ còn lại năm người Lưu Kỳ, Lưu Kỳ mới bước tới mở hộp gấm.
Mở hộp gấm ra chỉ thấy bên trong hộp gấm là một thanh bảo kiếm, trên chuôi kiếm có khắc phi long, ngay cả trên vỏ kiếm màu đen cũng chạm trỗ thân rồng, Lưu Kỳ vươn tay cầm lấy bảo kiếm cảm thấy thanh bảo kiếm này có chút nặng hơn bảo kiếm bình thường, tay phải nắm chuôi kiếm đột ngột rút ra, một đạo linh quang theo đó mà nhoán lên, khiến người đau mắt.
Kiếm quang lui đi Lưu Kỳ cẩn thận đánh giá trường kiếm trong tay, chỉ thấy kiếm dài ước chừng ba thước ba tấc, thân kiếm rộng sáng rõ như gương xuyên qua thân kiếm, Lưu Kỳ thậm chí có thể thấy rõ từng lông tơ trên gương mặt.