Chương 183
Nghe xong lời nói của trung niên Lưu Kỳ xùy cười một tiếng bảo:
- Các hạ nếu chu du thiên hạ, vậy xin hỏi các hạ, nếu các hạ là một người dân bình thường vậy mong muốn ở phương bắc, hay là mong muốn ở Kinh Châu này?
Trung niên á khẩu không nói được gì, gã tuy nói Lưu Biểu lòng không chí lớn, nhưng gã không thể không thừa nhận dân chúng Kinh Châu quả thực sung túc hơn nhiều dân chúng ở nhiều nơi khác. Trầm mặc một hồi trung niên nói:
- Đương nhiên sống ở Kinh Châu.
Lưu Kỳ bật cười, thầm nghĩ trung niên này rốt cuộc nói được câu thật lòng.
Nhìn thấy Lưu Kỳ bật cười trung niên lại nói:
- Dân chúng Kinh Châu đơng nhiên sung túc hơn dân chúng vùng khác, nhưng phần sung túc này có thể duy trì bao lâu. Lại không biết được.
- Ha ha ha. . .
Lưu Kỳ mỉm cười, lúc này hỏi:
- Các hạ có biết Tôn Kiên?
- Phá Lỗ tướng quân ai không biết?
Trung niên đáp.
- Vậy tướng quân có biết Tôn Kiên chết trong tay ai không? Chết ở nơi nào chăng?
Lưu Kỳ hỏi.
- Này. . .
Trung niên lúc này á khẩu vô ngôn.
Lưu Kỳ hừ lạnh nói:
- Tôn Kiên bị giết khi tấn công Kinh Châu.
Nói xong lại nhìn trung niên:
- Ta không biết dân chúng Kinh Châu có thể sung túc được bao lâu, nhưng ta biết gia phụ còn một ngày, dân chúng Kinh Châu có thể no đủ một ngày. Thiên hạ cũng không ai có thể công phá Kinh Châu.
Điểm này Lưu Kỳ cũng không nói bừa, trên lịch sử Lưu Biểu cả đời không xâm phạm Giang Đông, Tôn Kiên của Giang Đông, Tôn Sách thậm chí là Tôn Quyền, phương bắc, Viên Thuật, Trương Tú cho đến Tào Tháo sau này cũng không người nào chiếm được Kinh Châu khi Lưu Biểu còn sống.
Giang Đông Tôn thị thù sâu tựa biển với Lưu Biểu, Tôn Kiên, Tôn Sách, Tôn Quyền ba người hơn mười năm luôn không ngừng nghĩ cách công chiếm Kinh Châu, thậm chí Tôn Kiên chết trận tại Kinh Châu, sau đó Tôn Sách, Tôn Quyền thống nhất Giang Đông, nâng thực lực Giang Đông trước đến tấn công Kinh Châu, nhưng vẫn như cũ không đánh chiếm được Kinh Châu.
Trương Tú phương bắc chiếm cứ Nam Dương vẫn luôn muốn tấn công Kinh Châu, bất đắc dĩ sau nhiều lần thất bại không thể không phụ thuộc vào Lưu Biểu. Ngay cả Tào Thái, khi Lưu Biểu sinh thời cũng không dám tùy ý tấn công Kinh Châu.
Lưu Biểu sỡ dĩ có thể trấn giữ Kinh Châu, trải qua thời gian ngắn ngủi này Lưu Kỳ ít nhiều cũng biết được một chút.
Thiên hạ hỗn chiến các lộ chư hầu trong thời gian ngắn không dám dồn hết sức lực tấn công Kinh Châu, nhưng đó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu vẫn là Kinh Châu quá mức trù phú, hành quân đánh trận quan trọng là lương thảo, tấn công Kinh Châu nếu như chậm chạp, Kinh Châu trù phú đương nhiên sẽ không lo lắng các lộ chư hầu cùng đánh tiêu hao chiến, kéo dài có thể kéo ngã các chư hầu khác.
Về phần Lưu Biểu lòng không chí lớn, quá mức bảo thủ cũng có chút liên quan đến tuổi tác của Lưu Biểu, ông ta lớn gần hai mươi tuổi so với Tào Tháo hay Viên Thiệu, huống hồ lúc về già cả ngày sinh bệnh nào có tinh lực đi khuếch trương bên ngoài. Không may là có thể dẫn tới binh bại bị giết.
Diệt vong của Kinh Châu cũng không thể trách Lưu Biểu được, nếu không phải hai đứa con đều vô năng, Kinh Châu cũng sẽ không bị Tào Tháo, Viên Thiệu, Lưu Bị phân chia.
Nghe Lưu Kỳ nói trung niên cũng không biết phản bác thế nào, tuy rằng cảm thấy Lưu Kỳ có phần khoa trương, nhưng cũng hiểu được chút đạo lý. Đối với các chư hầu khác mà nói Lưu Biểu đích thực có thực lực. Mấy năm nay các lộ chư hầu không ngừng tấn công Kinh Châu, nhưng không có nơi nào không thất bại trở về. Dù cho bắt đầu chiếm được chút tiện nghi, nhưng sau đó cũng bị đuổi ra khỏi Kinh Châu.
Trung niên lúc này rốt cuộc gật đầu nói:
- Đại công nói rất có lý, lúc trước là tại hạ lỡ lời.
Tuy rằng nói vậy, nhưng vẫn có chút miễn cưỡng, hiển nhiên đối với cách nói của Lưu Kỳ cũng có phần không thừa nhận.
Lưu Kỳ không để ý nói tiếp:
- Gia phụ, một mình vào Kinh Châu, không tới một năm bình định Kinh Châu. Sau đó khai kinh lập học, yêu dân dưỡng sĩ, khiến dân chúng Kinh Châu no ấm, văn phong thịnh hành, thiên hạ này có mấy người có thể sánh cùng? Nếu thiên hạ này chư hầu đều có thể nghĩ như gia phụ, làm sao lại chiến loạn?
Trung niên lúc này mới thở dài nói:
- Không ngờ Lưu Kinh Châu lại sinh được một đứa con tài giỏi. Lúc trước thất lễ.
Nói xong đứng dậy hành lễ với Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ thản nhiên tiếp nhận, trong lòng tia bất mãn kia cũng theo đó mà tan biến.
Sau khi gã nam tử trung niên nói xong, liền nhìn về phía Hiên Viên Kiếm trong tay Lưu Kỳ, sắc mặt trầm ngâm một chút sau đó do dự:
- Kiếm trong tay đại công tử chính là Hiên Viên Kiếm?
Vừa nãy, y chỉ lo ngại Tả Từ không quá để ý kiếm trong tay Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ không giấu diếm, cầm Hiên Viên Kiếm trong tay đưa tới trước mặt nam tử trung niên:
- Ta chưa từng thấy Hiên Viên Kiếm, chỉ là Tả Từ lão tiên sinh trước đây từng nói đây là Hiên Viên Kiếm, không biết là thật hay giả.
Hiên Viên Kiếm ra đời ít nhất cũng đã ngàn năm, từ xưa đến nay mọi người biết đến Hiên Viên Kiếm theo lời đồn, chưa từng ai tận mắt chứng kiến.
Thấy Lưu Kỳ chủ động đưa Hiên Viên Kiếm ra, nam tử trung niên âm thầm gật đầu. Người bình thường có được bảo kiếm như thế, giấu còn không được vì sao hắn lại dám đưa cho người khác xem.
Tiếp nhận Hiên Viên Kiếm, nam tử trung niên cẩn thận xem xét. Hiên Viên Kiếm không chỉ dùng để tạo ra các loại nguyên liệu, hơn nữa tuy hình thể kiếm dài hơn kiếm thông thường, nhưng trọng lượng nhẹ, cầm trong tay cảm giác có chút hơi ấm, không lạnh như băng giống các trường kiếm bình thường.
Trên thân kiếm mơ hồ có lưu quang chớp động, còn có mình rồng sống động giống như thật lưu động trên thân kiếm. Mũi kiếm hào quang lóe sáng, sắc bén dị thường chỉ cần lông cừu bay qua liền đứt thành đôi.
- Kiếm tốt! Kiếm tốt!
Nam tử trung niên vừa quan sát bảo kiếm vừa tán thường, lúc sao mới đưa bảo kiếm trả về tay Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ tiếp nhận bảo kiếm nhìn về phía nam tử trung niên nói:
- Xin hỏi các hạ, kiếm này có phải Hiên Viên Kiếm không?
Nam tử trung niên trầm mặc một hồi nói:
- Tại hạ tuy chưa từng thấy Hiên Viên Kiếm, nhưng nếu gia sư nói đây là Hiên Viên Kiếm, có lẽ có cơ sở, tám phần mười chuôi kiếm này chính là Hiên Viên Kiếm.
- Hiên Viên Kiếm là bội biếm của Thượng Cổ Nhân Hoàng Hiên Viên Thị, còn được gọi là Nhân Hoàng Kiếm, đại công tử có được bảo kiếm này tương lai thành tựu tất nhiên bất phàm.
Nam tửu trung niên lúc này đã xác định, mây tía hình thành trên Vân Trụ Sơn tám phần mười bởi vì Lưu Kỳ.
Nhìn bảo kiếm trong ngực, Lưu Kỳ có chút yêu mến.
- Các hạ hiện tại muốn đi đâu?
Lưu Kỳ thuận miệng hỏi.
- Thời gian trước dị tượng thiên địa xuất hiện, thiên cơ hỗn độn. Tại hạ phụng mệnh sư huynh đến đây xem xét.
Nam tử trung niên cũng không giấu diếm. Tuy cho rằng Lưu Kỳ rất có thể chính là nguyên nhân khiến dị tượng thiên địa xuất hiện, nhưng y trước mắt cũng không có chứng cứ xác thực đưa ra kết luận, lúc này y quyết định âm thầm quan sát Lưu Kỳ, sau đó mới đưa ra quyết định.
- Oh, dị tượng thiên địa? Xảy ra khi nào? Vì sao ta không biết?