Chương 184
Lưu Kỳ tuy không tin tưởng mệnh trời, nhưng cũng có chút ngạc nhiên.
- Thượng nguyệt thập ngũ, thâm dạ thì phân, hắc vân già thiên, thời không nghịch chuyển.
Nam tử trung niên nói xong âm thầm đánh giá Lưu Kỳ.
- Thượng nguyện thập ngũ?
Lưu Kỳ lẩm bẩm nói, đột nhiên sắc mặt biến đổi. Trăng tròn đêm mười lăm chính là đêm trước ngay hắn thức tỉnh. Ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên đang cười mà không phải cười nhìn mình, trong lòng Lưu Kỳ dao động, rồi cố gắng trấn định tinh thần.
- Đêm mười lăm là lúc tại hạ hôn mê bất tỉnh nằm giường, không thấy dị tượng thiên địa thực sự đáng tiếc/
Sắc mặt Lưu Kỳ tiếc hận.
Nam tử trung niên gật gật đầu không nói gì, Lưu Kỳ âm thầm thở dài, hắn biết nam tử trung niên này e là đang hoài nghi điều gì đó, tâm tư nhanh chóng chuyển đổi, suy nghĩ nên làm thế nào để thoát khỏi người này, bởi vì người này còn chưa rõ là địch hay bạn.
Lưu Kỳ nhìn về phía nam tử trung niên nói:
- Các hạ còn chuyện gì nữa không?
- Không có.
Nam tử trung niên lắc lắc đầu.
Có gã nam tử trung niên này ở đây, Lưu Kỳ cũng không có hứng thú ở lại, quay đầu nhìn về phía hai nàng Đại Kiều, Tiểu Kiều nói:
- Ta muốn quay lại thuyền nghỉ ngơi, hai vị cô nương ở lại du ngoạn hay cùng chúng ta trở về thuyền.
Bị chuyện vừa nãy hù dọa còn chưa kịp phản ứng, lúc này hai nàng Đại Kiều, Tiểu Kiều a lớn một tiếng bừng tỉnh lại, cũng không còn hứng thú như lúc vừa tới. Đại Kiều kéo tay Tiểu Kiều nói:
- Chúng ta cũng trở về thuyền.
Lưu Kỳ uhm một tiếng quay đầu nói:
- Ta về thuyền trước, các hạ xin hãy tự nhiên.
Nói xong không chờ gã nam tử trung niên lên tiếng, liền đứng dậy dẫn theo mấy người rời đi.
Đối với thần thần quỷ quỷ Lưu Kỳ từ trước đến này vẫn luông tôn kính nhưng không sùng bái, nam tử trung niên này hiển nhiên vì dị tượng ngày trước mà đến, còn dị tượng thiên địa đó tám phần mười chính là do mình, nếu như người khác biết dị tượng thiên địa do bản thân hắn tạo ra sau đó chắc sẽ diệt trừ mình, nghĩ vậy Lưu Kỳ bước nhanh hơn vài phần.
Không đến nửa canh giờ đoàn người Lưu Kỳ trở về thuyền, Lưu Kỳ cũng không rời đi luôn, tuy du ngoạn bên ngoài có chút mệt mỏi nhưng sau khi về thuyền phân phó mọi người hoàn tất mới rời đi.
Thấy Lưu Kỳ vào phòng, hai người Vương Nghị cũng bước nhanh đi theo.
Trong phòng, Lưu Kỳ ngồi trước cửa sổ, hai người Vương Nghị đứng ở bên. Thấy Lưu Kỳ nói gì, Vương Nghị tiến lên phía trước nói:
- Đại công tử muốn phái người dám sát gã nam tử trung niên kia?
Lưu Kỳ khẽ chấn động, lập tức phẩy tay nói:
- Không cần, nam tử trung niên kia võ nghệ bất phàm, chúng ta còn chưa biết rõ nội tình bên trong phái người đi thực sự rất dễ bị phát hiện.
Cam Ninh cũng tiến lên phía trước nói:
- Chủ công, theo thuộc hạ nhìn nhận gã nam tử trung niên này cũng không có ác ý.
- Oh, nói thử ta nghe.
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh.
Cam Ninh nói:
- Tả Từ tuy là dân gian đồn đại, nhưng đối với Tả Từ, dân gian cũng không có lời đồn xấu về Tả Từ, thường thường đều rất tán thưởng Tả Từ, nam tử trung niên này đã là đệ tử của y, như vậy đức hạnh nhân phẩm tự nhiên không tồi, vừa nãy thấy Hiên Viên Kiếm, y cũng không có chút ý thèm muốn, y có thể xem như một hiền sỹ. Người như vậy hẳn là không có ác ý đối với chủ công.
Lưu Kỳ trầm mặc một hồi không nói gì, Cam Ninh nói rất có lý, nhưng nam tử trung niên này thoạt nhìn liền biết là người ngoại quốc, làm việc tự nhiên sẽ không cố kỵ như người bình thường, một khi y muốn đối phó với mình, tất nhiên sẽ không để ý tới lễ pháp.
Tại gian phòng cách phòng Lưu Kỳ không xa, Đại Kiều, Tiểu Kiều sắc mặt rầu rĩ đang ngồi đối diện với nhau.
Tiểu Kiều quyệt cái miệng nhỏ xinh, sắc mặt không cam chịu nói:
- Vốn muốn ra ngoài vui đùa một chút, không ngờ bị gã nam tử trung niên kia phá hỏng.
Đại Kiều cầm tay Tiểu Kiều, vỗ nhẹ nói:
- Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, chờ gã nam tử trung biên kia rời đi chúng ta lại ra ngoài du ngoạn.
Nghe Đại Kiều an ủi, sắc mặt Tiểu Kiều mới thoáng dãn ra sau đó nhăn mày nói:
- Đại công tử hôm nay không tốt, vừa nãy hù dọa ta.
Mấy ngày nay ở chung cùng Lưu Kỳ, Lưu Kỳ luôn thể hiện khí chất ôn hòa, vừa nãy Lưu Kỳ quát lớn một tiếng khiến nàng sợ tới mức phát run.
Đại Kiều cười cười nói:
- Không có gì, nam tử trung niên kia khi dễ phụ thân đại công tử, đại công tử mới tức giận như thế, chúng về ta về sau chú ý là được, chỉ cần không tùy tiện đến mạo phạm, đại công tử chắc chắn không tùy ý chửi mắng người.
Tiểu Kiều ngẫm nghĩ một chút, uhm một tiếng nói:
- Cũng không biết khi nào phụ thân có thể tới, không biết sau khi phụ thân nghe nói đến tình cảnh của chúng ta có đau lòng lắm không?
Nhắc tới phụ thân, đại kiều cũng trầm mặc một chút, bọn họ bị Lưu Kỳ cướp đi, tuy rằng Lưu Kỳ đối với bọn họ rất khách sáo, nhưng người ngoài sẽ không tin tưởng các nàng vẫn còn trong sạch, phụ thân các nàng giờ phút này vẫn ở Giang Đông, Tôn Sách cố kỵ thân phận tự nhiên sẽ không so đo, nhưng dân chúng Giang Đông nhìn nhận thế nào thì rất khó nói, một khi phụ thân ở Giang Đông gặp phải phiền toái vậy nguy rồi.
Thế nhưng nàng cũng không muốn nhắc chuyện này trước mặt Tiểu Kiều, thấy Tiểu Kiều không còn xám xịt như trước Đại Kiều thở dài nói:
- Đại công tử đã phái người tới Giang Đông đón phụ thân rồi, phụ thân ở Giang Đông nhiều năm như vậy vẫn còn vài vị bằng hữu tốt, có bọn họ giúp đỡ phụ thân sẽ không việc gì.
Trong khu vườn nhỏ ở quận Đan Đương tỉnh Giang Đông, có 1 ông lão hơn 60 tuổi đang ngồi ở đây, ông lão râu tóc đã bạc hoa râm,cặp mắt sáng có thần,tuy tuổi đã ngoài 60 nhưng lại không có chút gì cho thấy là đã già,da nhăn xương yếu,vẽ mặt uy ngiêm.
Ông lão thỉnh thoảng gõ vào cạnh bàn,vẽ mặt lo lắng,thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn ra cửa, ông chính là Kiều Công, cha của Đại Kiều và Tiểu Kiều.
Kiều Công vốn nhân dịp con gái xuất giá, thuận tiện ghé thăm trước mấy người bằng hữu .Vì vậy giữa đường đi rời khỏi đội đón dâu để đến Đan Dương, dự định sau đó nếu thời gian cho phép sẽ nhanh trở về gặp 2 con gái. Nếu thời gian cấp bách sẽ trực tiếp đi nhanh tới Ngô quận.
Nào ngờ ông vừa mới thăm xong mấy bằng hữu liền nghe tin 2 cô con gái bị Lưu Kỳ Kinh Châu cướp đi. Chuyện này đã làm cho 1 người xử sự lão luyện như Kiều Công suýt chút nữa cũng ngất đi.Kiều Công sai người mua một mãnh vườn ở đây, dự định phái người đi nghe ngóng rõ ràng rồi mới tính.
Đối với dung mạo của 2 cô con gái ông tự hiểu rằng có thể nói là nghiêng nước ngiêng thành, chim sa cá lăn cũng không thể so bì. Bản thân ông cũng luôn lo lắng hôn sự cho 2 cô con gái, thời buổi loạn lạc nếu không có 1 người chồng thế lực sẽ không phải ăn bữa sáng lo bữa tối, bởi vậy lúc Tôn Sách bước tới cửa cầu thân ông suy nghĩ một chút liền đáp ứng.
Ai ngờ được đội đón dâu này đã bị cướp, mà còn bị cướp ở Giang Đông, tình cảnh 2 cô con gái ở bên ngoài ngay cả nghĩ ông cũng không dám nghĩ, vừa phái người đi dò la tin tức vừa nghĩ cách dể cứu 2 con gái.