Chương 197
Trên chiếc thuyền thứ tư, Lưu Kỳ đang ngồi giữa gian phòng, Tiểu Kiều và Đại Kiều ở phía sau tựa vào nhau run lập cập, thỉnh thoảng truyền tới những âm thanh kêu la thảm thiết khiến hai nàng run lẩy bẩy.
Nhìn thấy sự sợ hãi của hai nàng, Lưu Kỳ đứng dậy đi về phía hai nàng, ôm hai nàng vào lòng, Đại Kiều khẽ vùng vẫy một chút rồi mới dựa vào Lưu Kỳ, Tiểu Kiều ngược lại ôm chặt lấy Lưu Kỳ vùi đầu vào trong lòng Lưu Kỳ.
Trong lòng ôm mỹ nhân nhưng tâm của Lưu Kỳ lại không ở đây, đột nhiên một âm thanh kêu lên bi thảm ở bên ngoài truyền tới, giống như âm thanh này sát ở bên tai ba người, hai nàng lại càng run lên không ngừng, Lưu Kỳ đưa tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng hai nàng, kéo hai nàng ra phía sau lưng, tiện tay rút thanh Hiên Viên kiếm đeo trên lưng, ánh sáng lạnh lẽo nhẹ hắt ra từ mũi kiếm sắc bén.
"keng keng keng "
Bên ngoài gian phòng vang lên tiếng binh khí va vào nhau nghe chói tai, một tiếng kêu bi thảm lại một lần nữa vang lên, tiếp đó là một tiếng tùm, tiếng binh khí va chạm cũng theo đó mà biến mất.
Tiếng bước chân nhốn nháo vang lên, bên ngoài gian phòng có thêm mười mấy bóng người, Lưu Kỳ hít một hơi dài đút Hiên Viên kiếm vào bao, kéo hai người con gái ngồi xuống.
- "Chủ công!"
tiếng bên ngoài cửa có phần gấp gáp.
- "Vào đi."
Lưu Kỳ trầm tiếng nói.
Đằng hắng một tiếng, Cam Ninh, Vương Nghị đẩy cửa bước vào, vừa bước vào đã ngay lập tức xem xét kỹ từng góc một trong căn phòng, nhìn thấy Lưu Kỳ không sao, hai người bèn thở phào nhẹ nhõm, tiến tới phía trước cúi người nói:
" Chủ Công."
Lưu Kỳ ừ một tiếng rồi nói:
"Bên ngoài thế nào rồi?"
Cam Ninh vội vàng nói:
- "Chủ công, có một gã thích khách tiếp cận thuyền đã bị giết chết, có điều bên ngoài có mấy chiếc thuyền đều bị lén tập kích, tình hình cụ thể như thế nào thì tạm thời vẫn chưa biết được."
Nghe thấy bên ngoài chốc chốc lại truyền tới những tiếng thét gọi, Lưu Kỳ biết rằng nếu như không có người chỉ huy thì e là chỉ trong chốc lát không thể giết chết hết thích khách được. Bèn nhìn về phía hai người nói:
- "Cam tướng quân lưu lại, Vương tướng quân đi lãnh đạo quân lính giết thích khách, ngoài ra Tống Trung ở trên chiếc thuyền thứ nhất, hắn là sứ giả của phụ thân nên phải bảo vệ hắn được an toàn."
Lưu Kỳ an bài Tống Trung trên con thuyền thứ nhất, chỉ là muốn mượn Tống Trung làm cái cớ, để cho việc hành thích tới tai Lưu Biểu, xem xem phản ứng của Lưu Biểu như thế nào, đối với thái độ của Lưu Biểu, Lưu Kỳ trước giờ vẫn không hiểu, cơ bản là muốn mượn sự việc lần này thăm dò thử xem sao.
Hai người nghe xong lời có Lưu Kỳ có chút chần chừ, dù sao thì thân thủ của gã thích khách khi nãy cũng không tệ, nếu như đến thêm vài gã nữa, đơn thương một trong hai người tùy tiện một gã cũng chưa chắc ngăn chặn ngay được.
Có điều hai người chần chừ thì chần chừ nhưng vẫn đáp lời:
- "vâng "
Hai người cùng đi thì họ không đồng ý, hai người cùng ở lại thì Lưu Kỳ không đồng ý, lưu lại một người lại là cách tốt nhất.
Vương Nghị đứng dậy rời đi, Cam Ninh lưu lại. Cam Ninh nói:
- "Mạc tướng sẽ trấn thủ bên ngoài cửa, nếu như có chuyện gì thì chủ công cứ dặn dò."
Hắn nói xong nhìn thấy Lưu Kỳ gật đầu mới đứng dậy đi ra ngoài, đứng ngoài cửa phòng, bên ngoài vẫn còn mấy chục tên lính Phi Hổ Vệ đứng đầy trong khoang thuyền, cho dù là một con ruồi cũng thể bay lọt vô được, đây là sự bố trí của Vương Nghị trước khi rời đi.
Đại Kiều và Tiểu Kiều ở trong phòng đã bình tĩnh trở lại, nghĩ đến sự việc vừa nãy khuôn mặt của hai nàng đều ửng hồng, cúi đầu không nói lời nào, Lưu Kỳ vẫn nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp của hai nàng, nhìn thấy hai nàng không gỡ ra nên vẫn nắm lấy, cũng không biết nên nói gì.
Vương Nghị ra khỏi khoang thuyền dẫn theo mười mấy lính Phi Hồ Vệ trên thuyền lớn thả thuyền nhỏ xuống, đợi mười mấy tên lính Phi Hổ Vệ sau lưng xuống thuyền nhỏ mới hạ lệnh chèo thuyền rời đi, sau khi rời khỏi con thuyền mà Lưu Kỳ ngụ tại Vương Nghị mới lớn tiếng nói:
- "Chủ công có lệnh, giết chết thích khách."
- "Chủ công có lệnh, giết chết thích khách."
Mười mấy tên lính Phi Hổ Vệ sau lưng đồng thanh la lên.
Trong khoảnh khắc âm thanh truyền khắp trên mặt sông, binh lính trên mười chiếc thuyền lớn phía trước phía sau đều nghe thấy quân lệnh, những binh lính vốn đang có chút hoảng loạn cũng đều bình tĩnh lại, lớn tiếng hét về phía con thuyền:
- "vâng "
Sau đó thì tới tấp rút đại đao lao về phía thích khách chém tới.
Tiếng "giết" vang lên khắp nơi, Vương Nghị chau mày nhìn lần lượt 10 con thuyền, chỉ vào 1 chiếc rồi nói với binh lính phía sau:
- "Tới đó" .
Trong 10 con thuyền thì đã có 2 con thuyền bị đốt cháy, con thuyền mà Vương Nghị chỉ chính là một trong hai con thuyền đó.
Binh lính Phi Hổ Vệ nhanh chóng chèo thuyền, đưa thuyền nhỏ cập vào con thuyền lớn đang bốc cháy, Vương Nghị hét về phía trên thuyền lớn:
- " Thả dây thừng xuống" .
Những bóng người trên người lay động không ngừng hét "giết ", nghe thấy tiếng hét của Vương nghị thì có hai tên lính nhanh chóng thả sợi dây thừng bên cạnh thuyền xuống, không bao lâu Vương Nghị và những người khác đã leo lên trên thuyền.
Vương Nghị nhìn về phía 1 tên lính hỏi:
- "Thích khách ở đâu?"
Tên lính chỉ vào phía khoang thuyền nói:
- "Ở bên trong, thuộc hạ và những người khác phát hiện ra gã thì y đã phóng hỏa được mấy chỗ rồi, hiện nay đang bị vây trong khoang thuyền."
Vương Nghị gật đầu nói:
- Nhanh chóng cứu hỏa
Ngay sau đó dẫn theo mười mấy lính Phi Hổ Vệ lao vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền mười mấy binh lính đang bao vây tấn công một gã hắc y nhân, bên cạnh có mười mấy binh lính đang nằm ngổn ngang, kẻ bị thương thì đang kêu rên, có kẻ thì đã chết.
Tính cả Cẩm Phàm Tặc và Phi Hổ Vệ thì tổng cộng khoảng mấy trăm nguời, Phi Hổ Vệ đã phân tán lên mấy con thuyền lớn phía trước, còn Cẩm Phàm Tặc một bộ phận thì giúp đỡ Phi Hổ Vệ, một bộ phận thì lên hai chiếc thuyền sau cùng để canh chừng quân nhu và ngựa.
Những thuyền còn lại đều là binh lính bình thường của Giang Hạ, những binh lính này so với Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc thì kém xa, bởi thế mà không những không bắt được hắc y nhân, ngược lại còn thương vong không ít người.
Lưu Kỳ nếu như kế thừa Kinh Châu thì Thái Mạo là kẻ địch lớn nhất, Lưu Bị, Tôn Sách, Tào Tháo và các chư hầu khác dù sao cũng chỉ là người ngoài, dù cho là tương lai Lưu Bị tới Kinh Châu trong nhất thời cũng chưa chắc gì tìm được chỗ đứng, nhưng Thái Thị thì khác, gia tộc Thái Thị đã làm ăn ở Kinh Châu này khoảng 10 năm rồi, thế lực không thể xem thường, hơn nữa dù là Thái Thị ủng hộ Lưu Tông hay đầu hàng Tào Tháo thì đều là sự bất lợi cho Lưu Kỳ sau này. Do đó diệt trừ Thái Thị là việc không thể chậm trễ, đôi bên không thể có khả năng giảng hòa được.
Theo thói quen của Hắc Y Vệ, nhất định sẽ không chỉ phái một nhóm thích khách tới, thích khách sau này nhất định sẽ mạnh hơn thích khách hôm nay nhiều, dựa vào thực lực hiện tại trong tay Lưu Kỳ nói không chừng không địch lại nổi thích khách của Hắc Y Vệ, Phi Hổ Vệ thiện chiến trên đất liền, cần phải vào bờ trước mới được.