Chương 201
Tống Trung không hề có ý cho mấy người đến tận trung với Lưu Kỳ và chỉ là để mấy người đó ngầm quan sát Lưu Kỳ, nếu như được thì sẽ phò tá, nếu như không được thì sẽ tính toán phò tá kẻ khác, bốn người ngấm ngầm quan sát Lưu Kỳ, không hề khó để phát hiện tài năng của Lưu Kỳ, phò tá Lưu Kỳ cũng là chuyện hợp lẽ.
Trên con thuyền thứ tư, Cam Ninh, Vương Nghị đều tập trung ở đây, nếu không phải do Ngụy Diên bị thương thì lúc này có lẽ cũng có mặt.
- Đại công, lần này những thích khách đến hành thích tổng cộng có 16 người, trên ba chiếc thuyền đầu tiên mỗi thuyền có ba gã, bảy chiếc thuyền còn lại mỗi thuyền có một gã, Ngụy tướng quân bị thương nhẹ, còn hai binh lính còn lại thì đều đã chết, ngoài ra còn thương vong hơn ba mươi binh lính, toàn bộ 16 gã thích khách đều bị giết chết.
Vương Nghị bước lên trên kể lại cụ thể tình hình hành thích trong đêm nay, sau khi Vương Nghị dẫn theo mười mấy tên lính Phi Hổ Vệ giết chết hai gã thích khách, mọi người trên những con thuyền khác cũng giết chết những tên thích khách còn lại, mọi thương vong chủ yếu là binh lính trên hai chiếc thuyền lớn phía trước. Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc chỉ có vài người bị thương nhẹ.
Lưu Kỳ không nói gì, sắc mặt lại có vẻ nặng nề, chỉ mới đến có 16 tên thích khách mà đã làm mấy chiếc thuyền náo loạn trời long đất lở, nếu như đến vài chục gã thì giết hắn không còn là chuyện gì khó khăn nữa.
Dựa vào sự tích lũy của họ Thái những năm này, huấn luyện vài trăm tên thích khách như vậy cũng không phải chuyện gì khó khăn, hơn nữa những gã này chỉ là thích khách bình thường, cũng không phải là nhân vật gì quá lợi hại, so với thực lực của Thái Thị Hắc Y Vệ mà Vương Nghị nói tới có chút gì đó không đúng lắm, Vương Nghị là thống lĩnh của Phi Hổ Vệ, đối với thực lực của Hắc Y Vệ hắn là người nắm rõ nhất. Thực lực của Hắc Y Vệ còn hơn cả những gì Vương Nghị nói tới.
- Không lẽ lần này Thái Mạo không hề muốn hành thích thành công?
Trong lòng Lưu Kỳ có chút nghi hoặc, vẫn là khác xa so với những gì hắn nghĩ.
Dường như biết được Lưu Kỳ đang nghĩ gì, Vương Nghị tiến lên trước nói:
- Đại công, thích khách của Hắc Y Vệ không hề giống với những thích khách khác, lúc thích khách của Hắc Y Vệ giết người sẽ không lập tức giết chết người đó, mà trước tiên sẽ giết chết những thân tín bên cạnh người đó, sau đó mới giết chết kẻ cần giết.
- ồ!
Sắc mặt Lưu Kỳ có vẻ nặng nề.
- Xem ra Hắc Y Vệ rất tự tin với thực lực của mình.
Nếu như không có sự tin tưởng tuyệt đối, Hắc Y Vệ sẽ không làm như vậy, làm như vậy không hề nghi ngờ gì là muốn biến kẻ bị giết thành món đồ chơi, cho đến khi nào kẻ bị giết tuyệt vọng mới ra tay, đích thực là vô cùng ác độc.
- Hừ, ta muốn xem xem Hắc Y Vệ này có bản lĩnh gì?
Lưu Kỳ hừ nhẹ nói, dù là ai đi chăng nữa cũng không muốn kẻ khác biến mình thành món đồ chơi thao túng trong lòng bàn tay.
- Chủ công yên tâm, mạt tương chắc chắc sẽ bảo vệ người chu toàn.
Vương Uy liền trầm giọng nói.
- Ngươi đi chuẩn bị đi.
Lưu Biểu giơ tay ra hiệu cho Vương Uy lui ra.
- Vâng.
Lưu Uy cuối đầu hành lễ rồi lui ra.
Lưu Biểu hình thẻ tre trên bàn, trầm tư một lúc rồi vứt thẻ tre vào lò than bên cạnh, ông nắm chặt tay và tự nhủ rằng:
- Ta để ngươi càn quấy vài ngày đấy.
Trong thư phòng của Thái phủ, một tên hắc y nhân hơn bốn mươi tuổi đang đứng trước mặt Thái Mạo, hắn đem chuyện ám sát từ đầu đến ngọn kể cho Thái Mạo nghe, sau đó nói:
- Chủ Công, tuy là lần ngày không phải quá nhiều người đi ám sát Lưu Kỳ, nhưng trong số 16 gã Hắc Y Vệ phái đi, không có người nào quay lại cả, có thể thấy rằng bên cạnh Lưu Kỳ đã có thực lực nào đó mà ta không thể xem nhẹ được, Chủ Công tốt nhất nên sớm ngày khử người này đi, để tránh hậu hoạn về sau.
Thái Mạo lắc đầu nói:
- Không, mục đích của việc ám sát Lưu Kỳ chỉ là muốn xem thử phản ứng của Lưu Biểu. Nếu hắn không quan tâm đứa con này, có giết nó cũng không ý nghĩa, còn nếu như hắn quan tâm đứa con đó, việc giết Lưu Kỳ chỉ làm cho Lưu Biểu càng làm căng với ta hơn, thời gian mà Tào Công thống nhất phương Bắc đã sắp tới, chúng ta chỉ cần nhẫn nại thêm một lúc nữa là có thể hiến Kinh Châu cho Tào Công để tiến thân, lúc đó thu thập Lưu Biểu thì có gì là khó.
- Xem ra tin ám sát Lưu Kỳ đã truyền tới tai Lưu Biểu, Lưu Biểu đã triệu kiến Vương Uy, không biết kết quả ra sao?
Tên Hắc y nhân có vẻ rất hiểu cục diện bên trong thành Tương Dương, ngay cả việc Lưu Biểu triệu kiến Vương Uy vào thời gian cụ thể nào cũng vô cùng nắm rõ.
- Việc ám sát bèn giao cho ngươi vậy, trước khi Lưu Kỳ lên bờ Lưu Biểu sẽ không tỏ thêm thái độ gì, thì Hắc Y Vệ cứ khử đi Lưu Kỳ để trừ hậu hoạn, Hắc Y Vệ đã hơn mười năm không ra tay, lần này đừng làm ta thất vọng đấy.
Thái Mạo nhìn thẳng vào mắt người trung niên kia.
- Chủ công yên tâm, sau việc này, có lẽ rất nhiều người sẽ nhắc tới Hắc Y Vệ chúng ta, đến lúc đó xem ai còn dám đối nghịch với chủ công ngài không.
Người trung niên cười nắc nẻ, tỏ ra hết sức tự tiên với việc ám sát Lưu Kỳ.
- Tốt lắm, người làm Thủ lĩnh Hắn Y Vệ, việc này mà làm không tốt, ta thấy bọn Hắc Y Vệ các người cũng chẳng còn giá trị gì để tiếp tục tồn tại nữa.
Thái Mạo như cười mà không phải cười nói.
Người trung niên bỗng giật mình, lập tức nghiêm túc nói:
- Chủ công yên tâm, lần này chắc chắn Lưu Kỳ không về được Tương Dương.
- Ờ, ngươi biết thế thì tốt, lui ra đi.
Thái Mạo giơ tay ra hiệu cho Hắc Y Nhân lui ra.
- Thuộc hạ cáo từ.
Hắc Y Nhân cúi đầu hành lễ rồi xoay người lui ra.
Sau khi Hắc Y nhân ra ngoài, Thái Mạo mới ngước đầu nhìn theo hướng ngoài cửa, ánh mắt lập loè tia sáng:
- Mấy năm nay Hắc Y Vệ thiếu sự quản thúc, xem ra đến lúc phải tôi luyện lại bọn này rồi.
Hai ngày qua đi thật nhanh, tin Lưu Kỳ bị ám sát không hề loan truyền ra ngoài, nhưng một số danh gia vọng tộc đã biết được tin này, họ một mặt âm thầm phái người thăm dò tình hình, mặt khác lại quan sát cặn kẽ phải ứng của Lưu Biểu.
Nhưng Lưu Biểu chẳng qua chỉ triệu kiến Vương Uy, sau đó không triệu kiến ai nữa, nhưng Vương Uy sau khi từ Châu Mục Phủ về chẳng có biểu hiện gì khác so với lúc trước cả.
Bọn danh gia vọng tộc không ai là không âm thầm đề phòng, nên càng rạch rõ ranh giới với Lưu Kỳ, tin đồn Lưu Kỳ bị bỏ rơi đã loan truyền khắp trong bọn danh gia vọng tộc, một số nhà thậm chí còn ra lệnh bắt ép người trong nhà không được giao hảo với Lưu Kỳ, thậm chí với những người thân cận của Lưu Kỳ cũng bị đối xử lạnh nhạt. Cục diện của Tương Dương dường như rõ rành hơn, Lưu Tông đã được coi là người sáng giá nhất trong việc kế thừa Kinh Châu.
- Chủ công, sắp tới rồi.
Vương Nghị chỉ về phía trước nói, phía trước không xa là bến sông Tương Dương, khoảng cách xa thế đủ để thấy được bóng người di chuyển và tiếng la huyên náo.