Chương 202
- Ờ, mật thám phái đi đã về chưa?
Lưu Kỳ đứng trên sàn tàu và nhìn về phía trước.
- Dạ bẩm, đã về, tin tức hôm nay chủ công quay lại không hề tiết lộ ra ngoài, bến sông kia cũng không có người tụ tập, như vậy chắc chắn có lợi cho an toàn của chủ công.
Cam Ninh đứng một bên nói.
- Ồ, vậy trong thành Tương Dương có truyền tin tức gì tới đây không?
Trong giọng của Lưu Kỳ không kềm nổi kèm chút hy vọng.
- Trong thành Tương Dương không truyền ra bất cứ tin tức gì, hôm trước Trấn Nam tướng quân sau khi nhận được thư, lập tức triệu kiến Vương Uy lão tướng quân, sau khi Vương lão tướng quân từ Châu Mục Phủ về, cũng không thấy lão có động tịnh gì.
Cam Ninh hiển nhiên biết được nguyên nhân tại sao mà Lưu Kỳ phải hỏi thế, trong lòng cũng nảy sinh phần nào đó chán ghét Lưu Biểu.
- Ồ, không có tin tức sao?
Lưu Kỳ lẩm nhẩm trong miệng, nét mặt cũng có vẻ thất vọng, rốt cuộc thì Lưu Biểu không có bất kỳ biểu thị gì mà cũng không phái người đến động viên, xem ra ông đã bỏ rơi đứa con trưởng này rồi.
- Bên quân sư có tin gì không?
Lưu Kỳ lắc đầu, tạm bỏ qua chuyện ày, Lưu Biểu cũng không hỏi thêm, càng không kiêng sợ gì việc ám sát của Thái Mạo, hắn cũng không phí công để nghĩ tới tâm tư của Lưu Biểu.
- Mã tướng quân giờ đã ở bến sông tiếp ứng, tuỳ hành còn có gần trăm tên Cẩm Y Vệ, bọn chúng đã âm thầm mai phục gần bến sông, một khi phát hiện có gì nguy hiểm, thì lập tức xuất hiện tương trợ.
Cam Ninh nói.
- Vậy chẳng khác nào phía quân sư nguy hiểm lắm sao?
Lưu Kỳ ngoảnh đầu hỏi.
- Quân sư đã phải người truyền tin rằng, bên người đã bố trí ổn thoả, sẽ không có chuyện gì đâu, nhắn Chủ công rằng mọi việc phải cẩn thận.
Cam Ninh nói.
Lưu Kỳ thở phài nhẹ nhõm, nói:
- Mời Tống sứ giả vào đây, nói là sắp tới Tương Dương rồi.
- Vâng.
Hai tên Phi Hổ Vệ lập tức ra ngoài thông bẩm, chẳng bao lâu, Tống Trung với quan phục trên người, dưới sự vây chặt của hơn mười tên hộ vệ đã bước ra, sau khi trải qua việc ám sát hôm đó, Tống Trung được Lưu Kỳ sắp xếp cùng lên chung con tàu lớn, trong thời gian đấy hai người cũng không ít lần nói chuyện với nhau, Lưu Kỳ hết sức khâm phục tài năng của Tống Trung, còn Tống Trung thì tăng thêm phần thiện cảm đối với Lưu Kỳ.
- Tống Trung tham kiến Đại Công, do phải mục dục canh y nên đã đến trễ, xin Đại Công lượng thứ.
Nói xong, Tống Trung cuối đầu hành lễ với Lưu Kỳ.
- Tống sứ giả không phải khách sáo, phụ thân ta phái sứ giả đến đây nghinh đón ta, nhưng ta lại kiến cho Tống sứ giả bị kinh hãi ở trên tàu này, nói ra còn phải xin Tống sứ giả lượng thứ cho.
Tống Trung cười sảng khoái nói:
- Đại Công khách sáo quá, chúng ta đừng nhắc tới chuyện hôm đó nữa, được không?
- Vậy thì theo lời Tống sứ giả vậy.
Lưu Kỳ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
- Tống sứ giả, chúng ta trở về sớm hơn, trước đó cũng không có chào hỏi gì, liệu phụ thân trách ta vô lễ không?
Lưu Kỳ cười nói.
- Đại Công cứ nói đùa, Đại Công quay lại, Chủ Công vui mừng không xiết thì sao mà trách tội Đại Công, hơn nữa Đại Công về sớm hơn là do tình thế bắt buộc, ta nghĩ Chú Công biết được cũng sẽ không trách tội tướng quân.
Tống Trung vừa nói vừa xua tay.
- Tống sứ giả cho rằng chúng ta vào thành bằng cách nào?
Lưu Kỳ hỏi, hai ngày nay Lưu Kỹ vẫn do dự nên bí mật vào thành hay là gióng trống khua chiêng vào thành, nếu bí mật vào thành thì có vẻ hắn như kẻ nhỏ nhen, còn gióng trống khua chiêng vào thì không những mục tiêu phơi bày thân phận không đạt được mà còn làm rối mù cả cục diện.
Tống Trung trầm tư một lúc rồi nói:
- Đại Công cho rằng lúc này còn có thể bí mật vào thành sao?
- Ừ
Lưu Kỳ nhìn sửng sờ Tống Trung một lát rồi chợt ngộ ra, bọn chúng tuy nhanh, nhưng đối với bọn danh gia vọng tộc mà nói, để điều ra hành tung bọn chúng chẳng khác nào dễ như trở bàn tay, ta bí mật vào thành chẳng khác nào đang làm trò hề sao!
- Vậy Tống sứ giả cho rằng ta nên vào thành bằng cách nào?
Tống Trung đã nói vậy đương nhiên là đã có cách ứng phó rồi.
Tống Trung ngẩng đầu nói:
- Chi bằng Đại Công vào thành một cách bình thường là được, không cần phải gióng trống khua chiêng càmg không cần phải bí mật vào thành để che giấu thành tung làm gì.
- Vậy thì cứ theo lời Tống sứ giả mà làm vậy.
Lưu Kỳ nghĩ sơ một lát đã hiểu được mấu chốt vấn đề. Vào thành như thế không thể hiện mình nhỏ nhen lại càng không làm rối rắm cục diện, tương đối dễ dàng đối phó.
- Thông báo các thuyền, chuẩn bị lên bờ.
Lưu Kỳ dặn dò sĩ tốt phía sau.
- Vâng.
Hơn mười tên Phi Hổ Vệ lập tức truyền lệnh xuống dưới, nửa canh giờ sau, sỉ tốt trên hơn mười con tàu kia đã chuẩn bị sẵn sàng, và lúc này hơn mười con tàu cũng đã cập bến Tương Dương.
Hơn mười con tàu tạo nên khí thế hào hùng cả một vùng trời, cộng thêm sự canh phòng nghiêm ngặt trên tàu, vô tình cũng làm khí khái uy nghiêm hơn, những con tàu cập gần bến sông đều lái đi chỗ khác, để bọn người Lưu Kỳ có chỗ lên bờ.
Bến Tương Dương thật bận rộn, địa hình lại thật rộng lớn, cho dù mười con tàu lớn của Lưu Kỳ đều cập cảng cũng không làm đầy bến cảng được, người trên bờ thì nhao nhao đánh giá thân phận của người trên tàu kia.
Trong đám đông, có một tên thanh niên với trang phục như hộ vệ cũng chen vào đám đông và không ngừng giương mắt quan sát, hắn thấy con tàu của Lưu Kỳ, con mắt vui mừng của hắn liền sáng lên, lặng lẽ ra hiệu cho hai tên tiểu thương gần đó, hai tên liền hiểu ý gật đầu, rồi chia ra tiếp cận gần với bến sông.
Người thanh niên kia chính là Mã Trung, hắn nghe được tin Lưu Kỳ tới nơi kịp thời, Mã Trung lập tức chỉ huy Cẩm Y Vệ tới tiếp ứng, lúc này gần trăm tên Cẩm Y Vệ đã trà trộn vào đám đông, chiếm giữ địa thế có lợi để khi phát sinh biến cố gì lập tức tiếp ứng.
Trong một Thạch Đình gần bến sông, có hai tên Hắc Y Nhân đang thưởng trà, trong đó một người chính là tên Tam Thủ Lính ám sát Lưu Kỳ vào mấy hôm trước, còn tên ngồi đối diện hắn là người trung niên hơn 40 tuổi, tên trung niên này sắc mặt trắng toát, khí chất ôn hoà, toát lên vẻ là người học rộng tài cao, hắn chính là Nhị Thủ Lĩnh của Hắc Y Vệ.
- Xem ra Lưu Kỳ lập tức sẽ tới đây.
Nhị Thủ Lĩnh vừa uống trà vừa nói một cách tâm bình khí hoà.
Tam Thủ Lĩnh đối điện cũng cười khẽ, nói:
- Đúng vậy, Lưu Kỳ hai ngày nay ngày đêm thần tốc lên đường, hy vọng đến Tương Dương kịp lúc, hắc hoàn toàn không biết được tới đây là tìm lấy cái chết, nơi này hiện tại đã sắp xếp hàng trăm tên Hắc Y Vệ,thừa sức để ám sát Lưu Kỳ, cho dù tên Vương Uy đích thân tới tương trợ, e rằng cũng không cứu được mạng hắn.
- Ha ha ha, rất lâu rồi chúng ta không ra tay, binh khí trên tay giờ thật là lạ lẫm, nhưng việc ám sát Lưu Kỳ không cần ta đích thân ra tay.
Tên Trung Niên cười nói.
- Nhị ca nói tới đâu rồi, một mình tiểu đệ cũng thừa sức ám sát Lưu Kỳ, đệ sẽ cho hắn biết được sự lợi hại của Hắc Y Vệ chúng ta, Nhị ca chỉ cần đứng cạnh hưởng ứng là được.