Chương 213
- Đại công tử, Uyển Nhi từ nhỏ lẻ loi một mình được lão nô thu dưỡng, cũng không có thân phận gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành thị thiếp của Đại công tử.
Dường như biết được tâm tư của Lưu Kỳ, Chương Bá mở miệng nói, một câu trực tiếp bác bỏ hi vọng của Lưu Kỳ, âm thâm nhắc nhở Lưu Kỳ không thể phá vỡ quy củ cũ.
- Ừ.
Lưu Kỳ thở dài nói tiếp:
- Vậy thị thiếp đi, chuyện này giao cho Chương Bá sắp xếp, cho Uyển Nhi một thân phận càng sớm càng tốt.
- Đại công tử yên tâm, lão nô sẽ đi chuẩn bị ngay, tất nhiên sẽ khiến đại công tử vừa lòng.
Thấy Lưu Kỳ không có ý giằng co, Chương Bá thở phào nhẹ nhõm sắc mặt vui mừng nói.
- Đúng rồi, Uyển Nhi là do Chương Bá từ nhỏ nuôi dưỡng, vì sao ta chưa từng nghe Chương quản gia nói qua. – Lưu Kỳ nghi hoặc nhìn Chương Bá.
- Đại công tử có điều chưa biết, trước đây ít năm lão nô thu dưỡng Uyển Nhi và Tình Nhi, ngay tại ngoài phủ hai nàng bị mua vào một tiểu viện, hai nữ tử ở bên trong một khu nhà nhỏ, thời gian trước đó đại công tử đột nhiên bị bệnh nặng, lão nô lại không tuyển được người từ bên ngoài, liền cho hai nàng ấy đến hầu hạ.
- Hóa ra là vậy.
Lưu Kỳ gật đầu không hỏi lại, tuy nhiên trong lòng cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Đồng thời trong lòng đối với Chương Bá càng có cảm giác khó hiểu.
Đầu tiên là mẹ của Lưu Kỳ thân thế rất kì lạ, sau đó vì sao qua đời, tất cả mọi người nói là do ốm chết, thế nhưng Chương Bá cũng là suu đoán hàm hồ, sau cùng lại là bạn cũ của Tả Từ, hiện tại ngay cả Uyển Nhi, Tình Nhi đều có quan hệ sâu sắc với Chương Bá, có điều những điều này nói Chương Bá gây bất lợi cho hắn thì hắn tuyệt đối không tin tưởng.
Lúc Chương Bá nhắc đến mẫu thân thì sự yêu thương trong ánh mắt tuyệt đối không thể nào là giả, mấy năm nay chiếu cố hắn cẩn thận. Mà quan trọng hơn là bản thân hắn cũng không có gì để Chương Bá thèm muốn.
- Không biết vị bằng hữu Chương Bá kia xưng hô thế nào?
Đem nghi ngờ trong lòng kìm xuống, Lưu Kỳ hỏi, đối với người trung niên kia Lưu Kỳ cũng rất tò mò, hay là nói tò mò đối với người trung niên phía sau Tả Từ.
- Ha ha, người đó là Trần Huyền, là nhị đệ tử thứ hai của tiên nhân Tả Từ, từ nhỏ đã theo Tả Từ tu đạo. Tuy nhiên mặc dù Tả Từ là đạo sĩ, nhưng kinh, sử, tử, tập không có chỗ nào là không thông, không có chỗ nào không hiểu, mà võ nghệ cũng không tầm thường, vì vậy đệ tử của ông ta cũng đều đi theo ông ta học lướt qua bách gia, đều thông tuệ. – Chương Bá cười nói.
- Chương Bá rất quen thuộc với Tả Từ? – Lưu Kỳ hỏi.
- Đúng vậy, trên Trần Huyền còn có một vị sư huynh tên là Cát Huyền. Cát Huyền so với Trần Huyền còn ưu tú hơn mấy phần, lúc trước trong một lần ta đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải Tả Từ mang theo sư huynh đề bọn hắn, trò truyện với nhau rất vui, thầy trò bọn họ như ba người bằng hữu, vứt bỏ hết mọi quy củ bổn phận sang một bên, bây giờ nghĩ lại vẫn có chút hoài niệm. – Chương Bá nhớ lại nói.
- Tả Từ kia là người thế nào? Thực sự giống như đồn đại? – Lưu Kỳ hỏi.
- Không có, Tả Từ cũng không khác gì người thường, hắn thông hiểu thiên văn địa lý, giỏi về quan sát tinh tượng, y thuật võ nghệ cũng đều không tầm thường, lại thường xuyên giúp đỡ người khác. Những người sau khi được hắn giúp đỡ thì xưng hô hắn là thần tiên, đây chẳng qua là mọi người đồn đại thôi.- Chương Bá lắc đầu nói.
Tả Từ là một người thường, Lưu Kỳ có nghe Trần Huyền nói qua, hiện tại lại nghe Chương Bá nói trong lòng lại tin thêm vài phần, trong lịch sử không thiếu người giỏi về bói toán, quan sát tinh tượng, Tả Từ tinh thông những thuật này bị người đời nói thành thần tiên cũng không có gì lạ.
- Đại công tử nếu không có chuyện gì khác, lão nô đi chuẩn bị trước.