Chương Bá bắt gặp Lưu Kỳ không nói lời nào ôn hòa nói.
- Ừ.
Lưu Kỳ gật đầu để tiễn bước Chương Bá, sau khi ở trong sân luyện mấy lần kiếm pháp mới để tỳ nữ tắm rửa, mặc quần áo.
Lưu Kỳ trở lại trong phòng, Uyển Nhi đã thức dậy, lúc này Uyển Nhi mặc quần áo chỉnh tề chỉ bảo mọi người chuẩn bị hàng hóa cho Lưu Kỳ, nhìn thấy Lưu Kỳ trở về Uyển Nhi mang theo mấy người vội vàng hành lễ nói:
- Nô tì chào đại công tử.
Lưu Kỳ khoát tay nâng Uyển Nhi dậy, ấm giọng nói:
- Về sau những chuyện này để hạ nhân họ làm.
Nói xong kéo Uyển Nhi đi dùng bữa, sau khi dặn Uyển Nhi nghỉ ngơi nhiều mới ra sân.
Ra sân trước Lưu Kỳ vào sân sau, đẩy cửa đi vào phòng, Trần Huyền đang xem xét thương thế của Đại Kiều. Ngày hôm qua Trần Huyền không chỉ mở phương thuốc cho Đại Kiều, mà còn châm cứu cho nàng, sau đó lại cắt phóng độc huyết trong vết thương của nàng, trải qua trị liệu ngày hôm qua, thân thể của Đại Kiều đã không yếu ớt như hôm qua nữa.
Lưu Kỳ đi vào trong phòng, vài tì nữ thi lễ thì bị Lưu Kỳ ngăn lại, đứng ở một bên lẳng lặng quan sát Trần Huyền.
Một lúc lâu sau Trần Huyền mới đứng lên, nhìn về phía Lưu Kỳ nói:
- Độc tính đã tạm thời được khống chế, tuy nhiên thuốc áp chế loại độc này độc tính càng phải mạnh mẽ, có chuyện gì phải cho ta biết ngay.
- Vây đa tạ tiền bối. – Lưu Kỳ chắp tay nói.
- Không có gì. – Trần Huyền nói một tiếng liền đứng lên rời khỏi.
Lưu Kỳ đi đến trước giường, thấy sắc mặt Đại Kiều không còn tái nhợt như hôm qua, nhẹ nhàng thở hắt ra hỏi:
- Các nàng đã dùng cơm chưa?
Đại Kiều hơi cười lộ ra hàm răng trắng tinh thấp giọng nói:
- Còn chưa, đại phu nói phải chờ khi ông ấy xem xong mới có thể dùng bữa.
Vì không biết tên người trung niên nên Đại Kiều đành phải xưng hô người trung niên là đại phu.
- Ha ha, đó là tiền bối Trần Huyền, lần này phải đa tạ ông ta. - Lưu Kỳ lắc đầu cười nói.
- Vâng, cũng phải đa tạ đại công tử nhiều. – Đại Kiều nói.
- Tạ ơn hắn làm cái gì, nếu không vì hắn tỷ tỷ đâu biến thành bộ dạng như vậy. – Tiểu Kiều bên cạnh bĩu môi nói.
- Muội muội.
Đại Kiều nhìn tiểu Kiều trầm giọng nói.
- Tốt lắm, hai người cứ trò chuyện đi, ta muốn đi dùng bữa rồi. – Tiểu Kiều nói xong cũng đi ra ngoài.
Gặp Tiểu Kiều như thế, hai người bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu Kiều vừa mới lao ra sân thì thấy Cam Ninh đã đi tới nói:
- Phu nhân.
Tiểu Kiều cũng không để ý, thuận miệng hỏi:
- Chuyện gì?
- Kính xin phu nhân đi vào nói một tiếng, nói mạt tướng có chuyện quan trọng cầu kiến. – Cam Ninh khom người nói.
- Ngươi chờ một chút.
Nói xong Tiểu Kiều đi vào gọi Lưu Kỳ, tuy nhiên vừa bước vào có chút nghi ngờ hỏi:
- Vừa rồi ngươi gọi ta là cái gì?
- Phu nhân ạ. – Cam Ninh cũng nghi ngờ nói.
- Ngươi …
Tiểu Kiều chỉ vào Cam Ninh nổi giận, một hồi lâu sau mới hừ lạnh một tiếng rời khỏi.
Tiểu Kiều mặt lạnh trở lại trong phòng, nhìn Đại Kiều và Lưu Kỳ đang trò chuyện với nhau, hừ lạnh một tiếng nói:
- Có người tìm ngươi.
Nói xong cũng không để ý tới Lưu Kỳ ngồi cạnh Đại Kiều.
- Đại công tử đừng để ý.