Chương 230
Tam thủ lĩnh kêu gào nói.
- Xông ra có khi còn chạy trốn được, mặc dù bị Phi Hổ Quân bắt nhưng so với việc bị thiêu cháy trong này còn tốt hơn nhiều.
Nhị thủ lĩnh bất đắc dĩ nói. Nếu sớm biết Phi Hổ Quân sẽ đốt hết viện, nhất định y sẽ không trốn ở đây.
- Được, xông ra!
Đại thủ lĩnh quyết nhiên nói.
- Vậy thì xông ra.
Thấy hai người đã đồng ý, Tam thủ lĩnh cũng nói.
Nhị thủ lĩnh gật đầu, đi vào góc mật thất mở cơ quan, chợt nghe một tiếng nổ vang, phiến đá trên đỉnh đầu ba người dần mở ra.
Nhìn thấy phiến đá mở ra, ba người vui mừng xông lên, chợt nghe một tiếng nổ nữa, toàn bộ phiến đá sập xuống, ba người không kịp phản ứng thì đã bị đè nát.
- Vương tướng quân.
Cam Ninh nhìn thấy Vương Nghị chắp tay nói.
- Cam tướng quân.
Vương Nghị đáp lễ nói:
- Chúc mừng Cam Ninh tướng quân thuận lợi như vậy đã lấy được nơi này.
- Chẳng phải lúc đó Vương tướng quân tiêu diệt Hắc Y Vệ sao?
Cam Ninh khoát tay nói:
- Trẻ tre trong nội viện ít nhất cũng đến mấy xe ngựa, phải làm phiền đến Vương tướng quân rồi.
- Đây là việc mà mạt tướng phải làm.
Nói xong Vương Nghị xoay người quát Phi Hổ Quân phía sau:
- Lấy ra 500 người đến nội viện vận chuyển thẻ tre đưa đến quý phủ Đại công tử, nhớ kỹ không được làm hư hại thẻ trẻ đấy.
- Vâng.
Năm trăm Phi Hổ Quân bước ra khỏi hàng tiến vào trong viện.
Vương Nghị ra lệnh những Phi Hổ Quân còn lại chờ bên ngoài, cùng Cam Ninh đi vào trong viện.
- Vương Nghị, trận hoả hoạn vừa rồi kia là có chuyện gì xảy ra?
Cam Ninh nhìn Vương Nghị hỏi, tiến vào tiểu viện không có những người khác, hai người không cần khách khí như vừa rồi nữa.
- Ta khi đó đang diệt toàn bộ Hắc Y Vệ trong sào huyệt Hắc Y Vệ, nhưng lại không thấy ba vị thủ lĩnh Hắc Y Vệ đâu, sau đó cho người tìm kiếm đều không có kết quả, nên đã cho đốt toàn bộ viện lạc, cho dù bọn họ có trốn trong mật thất thì cũng đừng mơ có thể trốn thoát.
Vương Nghị cười nói.
- Phương pháp kia cũng không tệ, ngươi xem viện lạc này tuy nhỏ nhưng đã phát hiện được mấy căn mật thất, hang ổ Hắc Y Vệ lớn như thế giống như căn mật thất hẳn là cũng biết không ít.
Cam Ninh vừa đi vừa chỉ vào trên mặt đất bị đào hở ra căn mật thất.
- Ồ, xem ra là ta đã xem thường Hắc Y Vệ.
Vương Nghị nhìn mọi chỗ trong căn mật thất nói. Cơ quan đầu não của Hắc Y Vệ không chỉ có một mình căn phòng kia, nếu y không có thiêu hủy cái sân nhỏ kia, lúc này sợ rằng đã có không ít Hắc Y Vệ trốn thoát đi.
- Đại ca, thủ lĩnh kia đã mở miệng rồi.
Một gã Cẩm Phàm tặc chạy tới, vẻ mặt hưng phấn nói.
- Ồ, vậy là tốt rồi.
Cam Ninh cười cười nói.
- Là ai vậy?
Vương Nghị có chút nghi ngờ hỏi.
- Là thủ lĩnh nơi này. Nơi này hẳn là có rất nhiều căn phòng bí mật, ta đã cho bọn họ tra hỏi thật kỹ rồi.
Cam Ninh quay đầu hỏi.
- Thủ lĩnh? Thủ lĩnh mới có thể hiểu rõ căn phòng bí mật, tin tức trong mật thất hẳn là rất trọng yếu rồi.
Vương Nghị đột nhiên quay sang nhìn Cam Ninh, có phần thâm ý mà nói.
- Đúng vậy, nhất định rất trọng yếu, chúng ta cùng đi xem.
Cam Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu chỉ có thủ lĩnh mới có thể biết đến căn mật thất kia, tất nhiên là ghi chép những tin tức trọng yếu, những tin tức này cũng không thể để cho binh lính bình thường biết được, nếu không ngộ nhỡ sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn đấy.
Cùng Vương Nghị liếc nhau một cái, hai người đi nhanh tới, không bao lâu Cam Ninh lần nữa gặp được người trung niên kia, lúc này người trung niên toàn thân đều là vết thương, máu chảy đầm đìa trông rất thê thảm.
Thấy Cam Ninh đi đến người trung niên này rụt rụt, nhưng lại động vào vết thương trên người, người trung niên vẻ mặt thống khổ kêu lên.
- Yên tâm đi, những vết thương này sẽ không lấy mạng ngươi, chỉ cần ngươi thành thật nói ra địa điểm mật thất, chủ công tự nhiên sẽ tha cho ngươi.
Cam Ninh liếc mắt một cái đáng giá người trung niên nói, tuy trên người nhiều vết thương, nhưng lại không có chỗ nào nguy hiểm đến tính mạng cả. Đây là phương pháp tra tấn người mà chỉ mỗi Cẩm Phàm tặc của hắn mới có.
Người trung niên nghe được Cam Ninh nói rồi gật đầu một cái, được hai gã Cẩm Phàm tặc nâng lên, giơ cánh tay lên chỉ phòng ốc y vừa ở đó.
- Dẫn hắn tới đó.
Cam Ninh cũng không sợ thủ đoạn đùa giỡn của y.
Hai gã Cẩm Phàm tặc đỡ người trung niên đi vào trong phòng, Cam Ninh, Vương Nghị đi theo sau.
Tiến vào gian phòng, chỉ thấy thẻ tre trong phòng đã bị Phi Hổ Quân mang đi, cả gian phòng đều trống không.
- Nơi đó.
Người trung niên giơ tay lên chỉ vào giường mà vừa rồi còn nằm trên đó, âm khàn khàn mà nói.
Cam Ninh gật đầu ra hiệu cho Cẩm Phàm tặc đỡ y qua đó. Người trung niên đi tới bên cạnh giường gõ vào chính giữa, chỉ nghe tiếng thùng thùng vang lên.
Lập tức Cam Ninh tiến lên vung tay, trong tay cầm thanh chuỷ thủ, chọc xuống dưới, một tiếng răng rắc vang lên, lộ ra một chỗ lỗ thủng bằng bát cơm.
Cam Ninh đưa tay vào bên trong, không lâu liền lấy hộp gấm ra, Cam Ninh đem vật cầm trong tay đưa cho người trung niên trước mặt.
Thấy người trung niên gật đầu, Cam Ninh quay đầu lại nói:
- Giờ đưa hắn xuống phía dưới, đừng để hắn chết.
- Vâng.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại có Cam Ninh và Vương Nghị, Cam Ninh mới đặt hộp gấm ở trên bàn dùng chuỷ thủ nhẹ nhàng đẩy ra, hộp gấm mở ra, một ánh sáng hào quang hiện lên, chỉ thấy trong hộp gấm để một chồng tơ lụa trắng bạc, dưới ánh đèn phát ra ánh hào quang.
- Cái này là….
Cam Ninh nhìn Vương Nghị.
- Hay là mở ra nhìn một chút đi.
Vương Nghị chần chừ một lát, nói.
- Tốt.
Cam Ninh gật đầu rút ra một mảnh gấm, trên vải chi chít chữ viết, kiểu chữ rất là nắn nót, tinh tế, lộ rõ sự trang trọng.
Mới nhìn một hàng, Cam Ninh liền vội vàng gấp lại miếng vải trong tay, hít một hơi thật sâu quay sang Vương Nghị, gật đầu nói:
- Trong này là tin tức trọng yếu lập tức cần phải giao cho chủ công xử lý.
Cam Ninh nói xong cũng không để Vương Nghị xem, trực tiếp đem tấm vải để vào trong hộp gấm, quay đầu nói với Vương Nghị:
- Đồ vật trong này trọng đại, Vương huynh tốt nhất không nên xem.
- Ừ, ta biết rồi.
Thấy vẻ mặt Cam Ninh nghiêm trọng, Vương Nghị cũng không tùy tiện đoán xem trong hộp kia chứa cái gì. Có điều mặc dù y hiếu kì nhưng cũng không hỏi, biết nhiều chuyện chưa chắc đã là việc tốt.
- Chúng ta đi ra ngoài đi, lúc này bên ngoài cũng có thể đã xử lý xong rồi.
Cam Ninh không hề nói đến chuyện hộp gấm nữa.
- Một khi đã như vậy chúng ta nên đi thôi.
Vương Nghị gật đầu nói.
Hai người ra cửa, bên ngoài Phi Hổ Quân và Cẩm Phàm tặc đã thu thập xong, đồ vật trong viện hết thảy đều mang hết đi, mà ngay cả các đồ vật trong mật thất cũng không để lại, hai người gật đầu mang theo Phi Hổ Quân và Cẩm Phàm tặc rời khỏi.
Bên ngoài trạch viện lớn trong thành Tương Dương, Mã Trung mang theo gầm trăm tên Cẩm Y Vệ đã mai phục săn ở ngoài viện. Nơi này là phủ đệ của Trương Doãn trong gia tộc Trương thị. Gia tộc Trương thị và gia tộc Thái thị gắn bó, mật thiết với nhau, tối hôm nay Mã Trung đến chỗ này chính là phá hủy quan hệ kết minh này của Thái thị.