Chương 232
Còn chưa có vào giữa hè ban ngày không sao nhưng ban đêm thì lại có chút lạnh, ba người vội vàng ra ngoài căn bản cũng không kịp mang giầy và quần áo.
Phụ nhân bất đắc dĩ chỉ có thể kéo hai đứa nhỏ đi tới góc tường tránh gió đêm, ba người ôm nhau cùng một chỗ sưởi ấm lẫn nhau.
Thái Mạo ở trong phủ, sau khi nhìn thấy ánh lửa tại hang ổ Hắc Y Vệ, Thái Mạo vẫn tâm thần bất an, không ngừng đi qua đi lại ở trong viện, y nghĩ phái người đến xem xét tình huống, lại phát hiện trên đường bốn phía Thái phủ Phi Hổ Quân đặc biệt nhiều.
- Ồ?
Đột nhiên Thái Mạo ngẩng đầu nhìn phương hướng phủ Trương Doãn, chỉ thấy khói đen cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời so với thế lửa vừa rồi không biết to hơn gấp bao nhiêu lần.
- Đó là Trương phủ.
Thái Mạo đột nhiên hoảng sợ nói.
- Người đâu.
Thái Mạo quát.
- Chủ công.
Vừa mới dứt lời, hơn mười đạo nhân ảnh vọt ra, đi tới khom người trước Thái Mạo nói.
- Đi, mau đi xem một chút rốt cuộc nơi đó xảy ra chuyện gì?
Thái Mạo chỉ vào ánh lửa đằng xa vẻ mặt lo lắng nói. Gia tộc Trương thị và gia tộc Thái thị ít phân ta và ngươi, lúc này gia tộc Trương thị lại là trợ lực lớn nhất của gia tộc Thái thị, tuyệt đối không thể để mất được.
- Vâng.
Hơn mười đạo thân ảnh biến mất không còn thấy gì nữa.
Hơn mười đạo thân ảnh ra khỏi phủ đệ vốn là còn nghĩ sẽ phải đấu cùng Phi Hổ Quân một phen. Lúc này mới phát hiện trên đường phố không biết Phi Hổ Quân đã rời đi khi nào, mười mấy người bèn đi về nơi có ánh lửa.
Gần như cùng thời khắc đó, bên trong phủ Khoái Việt cũng phái người tới xem xét. Tuy rằng y mơ hồ cũng có thể đoán được chỗ kia là Trương phủ, nhưng trong lòng cũng có chút không dám tin tưởng.
Trương thị, đại tộc Kinh Tương mặc dù là gia tộc Khoái thị cũng không dám dễ dàng cùng bọn họ trở mặt, chẳng lẽ Lưu Kỳ dám mạo hiểm diệt gia tộc Trương thị. Nghĩ vậy trong lòng Khoái Việt ngày càng lo lắng, Lưu Kỳ so với y tưởng tượng càng khó đối phó, thời gian mới mấy tháng đã làm đến bước này, y không thể không làm tính toán tốt.
Ánh lửa ngút trời tại Trương phủ tự nhiên là đưa đến nhiều sự chú ý, tuy nhiên thành Tương Dương hơn phân nửa quan viên tạm thời bị giam giữ ở bên trong phủ Châu Mục, bởi vậy cũng chỉ có ít nhà hoạt động.
Lần đầu tiên hỏa hoạn, người được thả ra tự nhiên biết là Hắc Y Vệ của gia tộc Thái thị. Hắc Y Vệ ám sát Lưu Kỳ nhằ cho gia tộc Thái thị hả giận, trong đó không hề có mâu thuẫn gì cùng Lưu Biểu. Nhưng lần này bất đồng ở chỗ nơi ấy là gia tộc số một số hai của Kinh Châu, gia tộc Trương thị.
Nhìn thấy hỏa hoạn lớn như thế, bất luận là Hoàng Thừa Ngạn, Tư Mã Huy hay là đám người Bàng Đức Công đều thấy lạnh run. Ngay cả gia tộc Trương thị Lưu Kỳ cũng dám giết, do vậy cũng tự nhiên là dám diệt gia tộc của bọn họ. Mặc dù biết khả năng không lớn nhưng nếu là tương lai cùng Lưu Kỳ đối nghịch, kết cục kia tuyệt đối sẽ không tốt hơn.
Trên giáo trường, Lưu Kỳ đứng ở trên đài cao, nhìn hỏa hoạn phía xa hướng về phía sau Mã Trung gật đầu nói:
- Lần này làm không tệ.
- Tạ ơn Chủ công.
Mã Trung hưng phấn nói. Cẩm Y Vệ là y huấn luyện mà ra đấy.
- Vương tướng quân, lúc này ngươi nên xuất phát rồi.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn Vương Nghị phía sau lưng nói.
- Đại công tử yên tâm, trước hửng đông sẽ không có người gây rối nữa.
Nói xong xuống dưới đài, hai nghìn Phi Hổ Quân và mấy trăm danh Phi Hổ Vệ lúc này theo hướng Trương phủ mà xuất phát.
Thời điểm Phi Hổ Quân tới Trương phủ, đã có mấy đội ngũ đã tới, nhìn thấy Phi Hổ Quân những người này ẩn núp, đồng thời phân phó người đem tin tức truyền về.
- Bao vây bốn phía, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tiếp cận, bảo những người đang tiếp cận tạm thời rời khỏi, nói cho bọn hắn biết hết thảy tổn thất do Trương Doãn bồi thường.
Vương nghị hăng hái nói với Phi Hổ Quân.
- Vâng.
Hai nghìn Phi Hổ Quân lúc này tách ra, đem bao vây Trương phủ giống như thùng sắt.
Trong phủ Thái Mạo, Thái Mạo nghe được tiếng hộ vệ bẩm báo, không kiềm được cơn giận dữ, vẻ mặt dữ tợn.
- Tốt! Tốt! Tốt! tiểu súc sinh, ta thật là đã xem thường ngươi rồi, thật sự không nghĩ tới ngươi thật tàn nhẫn, hừ!Ngươi cho rằng như vậy thì có thể đả kícg đến gia tộc Thái thị sao, đúng là nằm mơ!
Thái Mạo không để ý hình tượng lớn tiếng mắng.
- Tiểu súc sinh, ngày khác nhất định phải ăn thịt, uống máu của ngươi.
Nếu như nói Hắc Y Vệ diệt vong thì gia tộc Thái thị còn chống đỡ được, nhưng gia tộc Trương thị diệt vong thì chính là muốn lấy cái mạng già của gia tộc Thái thị.
Mọi người đều biết gia tộc Thái thị và gia tộc Trương thị mật thiết không thể tách rời, hiện tại ngay cả gia tộc Trương thị mà gia tộc Thái thị cũng không thể bảo vệ nổi, chứ đừng nói gì những người khác, qua ngày hôm nay tất nhiên sẽ có nhiều gia tộc sẽ thể hiện rõ thái độ cùng gia tộc Thái th , lực ảnh hưởng của gia tộc Thái thị ở Tương Dương sẽ ngày càng yếu đi.
Tuy rằng gia tộc Trương thị bây giờ còn chưa có diệt vong, nhưng là người ngu còn có thể nhìn ra, gia tộc Trương thị từ đó về sau chắc chắn không gượng dậy nổi. Tổ trạch của gia tộc Trương thị thật đúng là hao tổn tinh lực mới xây dựng được, bên trong không chỉ có của cải tích lũy được của gia tộc Trương thị mà còn có toàn bộ thư tịch của gia tộc Trương thị.
Thế gia như thế nào mới được xưng tụng là thế gia, cũng là bởi vì những quyển thư tịch này, cái gì cũng có thể vứt bỏ nhưng bộ sách này thì không thể, đây là tất cả những gì để các gia tộc có thể đứng vững.
Sao chép bộ sách rất hao lực, cũng chỉ có thế gia mới có năng lực thừa kế sao chép lại những quyển thư tịch này, nếu là người bình thường nói không chừng thì cả đời chưa chắc đã đươc nhìn thấy bộ thư tịch này.
Có những quyển thư tịch này thì con cháu mới có thể tiếp nhận sự chỉ dạy từ nhỏ, mới có thể không ngừng xuất hiện người tài, mà những quyển thư tịch này cũng có thể thu hút môn khách, hễ con cháu hàn môn đến đây mượn sách thì cũng đã tạo nên dấu hiệu của thế gia này, bất luận đi đến đâu thì vẫn sẽ là môn khách của thế gia này.
Đây mới là điều quan trọng để các thế gia có thể tồn tại.
Hiện tại toàn bộ tích lũy của gia tộc Trương thị đều bị một mồi lửa thiêu trụi, có thể nghĩ đây là một đả kích lơn đối với gia tộc Trương thị, cho dù có sự giúp đỡ của gia tộc Thái thị, không có những nhân tài xuất sắc thì cũng khó mà có thể vùng lên.
Thái Mạo có thể tưởng tượng, ngày sau trước cửa phủ y cũng chỉ có thể giăng lưới bắt chim, y không thể không tức giận, cho dù là thánh nhân cũng sẽ không ngồi yên không qua tâm đến. Hơn nữa tên Vương Nghị lấy danh của Lưu Kỳ canh giữ ở trước Trương phủ không cho bất luận kẻ nào tới gần, đây là đang cảnh báo quan viên thành Tương Dương, cũng chính là kết cục đã liên kết với gia tộc Thái thị.
Trút ra một hồi Thái Mạo mới bình tĩnh lại được, trở lại trong phòng Thái Mạo càng nghĩ càng cảm thấy không thể kéo dài, mặc kệ Tào Tháo có thể đánh thắng Viện Thiệu hay không, y đều phải phái người đi trước liên lạc. Vốn là y chờ sau khi Tào Tháo và Viên Thiệu đánh xong sẽ quyết định đấy. Nhưng hiện tại sứ giả Viên Thiệu ở ngay trong phủ Lưu Biểu, mà Lưu Kỳ giống như là từng bước ép sát, khiến y không thể không suy nghĩ. Dù sao đến lúc này liều mạng với Lưu Biểu ngươi chết ta sống, cho dù là hàng Tào Tháo, gia tộc Thái thị cũng sẽ xuống dốc.